Hôm nay dòm lại thấy đúng tròn một năm ngày em reg nick Phượt. Một năm với biết bao nhiêu sự kiện.Những sự kiền về những chuyến đi, những sự kiện liên quan đến những chuyến đi và có những sự kiện chẳng liên quan tẹo nào đến sự dịch chuyển. Và từ đây hình thành ra những thứ lạ lùng : vui đi, buồn đi, chả vui chả buồn cũng đi. Mệt đi cho khoẻ, khỏe đi cho vui, vui đi cho thêm hào hứng, buồn đi cho hết buồn,.... Bất kỳ lý do nào cũng được mang ra bao biện cho những lý do đi của mình. Có lẽ nào em nghiện đi không nhỉ? Tức là lâu không đi là không chịu được ấy? Có lẽ không nhỉ? Để nghiện hay đam mê đi đến mức như nghiện thì em chưa đến, nhưng yêu thích những chuyến đi và những sự kiện của những chuyến đi hẳn không hề giảm.
Một năm qua, cái hành trình HBO của em không còn đều đặn và nhuần nhuyễn như trước nữa, thỉnh thoảng nó lại chuệch choạc đi đâu đó. Thỉnh thoảng em lại bỏ qua những sự kiện quen thuộc của công ty để lọ mọ ở những nơi nào đó và trở về với đầy những tàn tích trên mặt
. Và các bạn đồng nghiệp của em cũng đã quen thuộc khi thấy em bắt đầu rục rịch, mắt mũi sáng rủa, làm việc nhanh nhẹn, cười cười nói nói,..., là lại lân la : " Sắp đi đâu thế ?"
Một năm đến với Phượt.com, thói quen của em cũng đôi chút thay đổi. Những lúc căng thẳng hoặc nhàm chán ( mà có khi chẳng căng thẳng tí nào đâu ạ ) với công việc, thay vì vào những tờ báo lá cải như mọi lần em lại lần mò vào Phượt. Vào để thấy các bác nhà mình đi Phượt. Vào để thấy Việt Nam mình bị đào bới đến từng ki lô mét, vào để thấy thế giới cũng chỉ nhỏ bằng cái máy vi tính là cùng. Vào xem và chép miệng, chép xong thì thở dài : lớn thế, rộng thế, biết bao giờ ước mơ của em mới thành hiện thực??
Một năm với Phượt, em đã được quen và biết bao người bạn, người anh/ chị thú vị. Những chuyến đi và những câu chuyện thú vị. Và chuyến đi gần đây nhất của em là đến một ngôi làng cổ, đến thăm một ngôi nhà cổ , chủ nhân là một nhà văn với kiến thức uyên thâm. Một trong những câu chuyện chú kể về những câu tự của mỗi ngôi nhà cổ để răn dạy con cháu trong mỗi gia đình. Và ngôi nhà của chú khi nhìn từ trong ra có một câu chữ nho, cụ thể chữ nho là gì em quên béng rồi ( bệnh cố hữu mà
) nhưng ý nghĩa của câu đó là : bước chân ra cửa, mỗi người là một ngọn núi.
Và hôm nay em đã gặp một ngọn núi, lớn!
Em spam một tí, chẳng liên quan đến hồi ức của lần đầu tiên nào cả.
Một năm qua, cái hành trình HBO của em không còn đều đặn và nhuần nhuyễn như trước nữa, thỉnh thoảng nó lại chuệch choạc đi đâu đó. Thỉnh thoảng em lại bỏ qua những sự kiện quen thuộc của công ty để lọ mọ ở những nơi nào đó và trở về với đầy những tàn tích trên mặt
Một năm đến với Phượt.com, thói quen của em cũng đôi chút thay đổi. Những lúc căng thẳng hoặc nhàm chán ( mà có khi chẳng căng thẳng tí nào đâu ạ ) với công việc, thay vì vào những tờ báo lá cải như mọi lần em lại lần mò vào Phượt. Vào để thấy các bác nhà mình đi Phượt. Vào để thấy Việt Nam mình bị đào bới đến từng ki lô mét, vào để thấy thế giới cũng chỉ nhỏ bằng cái máy vi tính là cùng. Vào xem và chép miệng, chép xong thì thở dài : lớn thế, rộng thế, biết bao giờ ước mơ của em mới thành hiện thực??
Một năm với Phượt, em đã được quen và biết bao người bạn, người anh/ chị thú vị. Những chuyến đi và những câu chuyện thú vị. Và chuyến đi gần đây nhất của em là đến một ngôi làng cổ, đến thăm một ngôi nhà cổ , chủ nhân là một nhà văn với kiến thức uyên thâm. Một trong những câu chuyện chú kể về những câu tự của mỗi ngôi nhà cổ để răn dạy con cháu trong mỗi gia đình. Và ngôi nhà của chú khi nhìn từ trong ra có một câu chữ nho, cụ thể chữ nho là gì em quên béng rồi ( bệnh cố hữu mà
Và hôm nay em đã gặp một ngọn núi, lớn!
Em spam một tí, chẳng liên quan đến hồi ức của lần đầu tiên nào cả.