Thái Lan - tận cùng cảm xúc
Bangkok nơi tình yêu khác bắt đầu
Sáng sớm hôm sau, tâm trạng tốt hơn, tự nhiên có 1 quyết định động trời, chuyển xuống khách sạn đó ở để được gần bạn ấy. Thế là chia tay Justin, lừa rằng hôm nay bắt tàu đi xuống phía Nam, chú ấy tiễn ra tới tận cổng không quên dặn là nếu không mua được vé tàu thì cứ quay lại đây, cố gắng học cách kiếm tiền qua mạng để được đi du lịch khắp nơi. Cảm ơn và tạm biệt chú ấy xong, em ra bến xe bus để bắt xe về khách sạn. “ Chào bạn”, “ uhm, xin chào”, “hôm qua sao bạn lại đến Street vậy?”, “ Tớ sợ cậu bị lạc, không biết đường về”, “uhm, xin lỗi nhé, nhưng yên tâm đi tớ không lạc được đâu”, “ uhm, không sao đâu, tớ biết rồi”, “ à, hôm nay tớ chuyển đến đây ở nhé, còn giường trống không”, “ Oh, chào mừng, còn nhiều giường lắm, cậu là một trong những khách đầu tiên đấy”.
Mọi việc diễn ra có vẻ khá tự nhiên, nhưng thực ra không phải vậy, mỗi người đều thấy gượng gạo trong lòng, rồi em tự trách bản thân rằng tại sao lại có thể đưa ra một quyết định ngu ngốc như vậy được. Nhưng đằng nào cũng đã tới rồi, chả lẽ lại rời đi, thế là em ngồi cả ngày trong phòng, không dám đi xuống. May mắn cho em, trong phòng có 1 thằng người Trung Quốc đang làm tình nguyện, nó làm công ở đây, dọn dẹp linh tinh đổi lại được ăn ngủ miễn phí, mỗi ngày làm mấy tiếng còn lại thì tự do. Thằng này mồm như máy khâu, nói không ngớt, mà lại hài hài nên cũng đỡ buồn. Nó kể hồi nó làm bên Trung Quốc, công việc thì khá là nhiều nhưng nó là đứa lười chảy, suốt ngày đi muộn lại còn cầm tách cà phê đủng đỉnh, sếp ghét quá kêu nó nghỉ việc, nó không nghỉ, đợi bị đuổi để lấy tiền đền bù của công ty. Sau khi lấy tiền xong thì nó đi chơi, đến đây để tiết kiệm thì nó làm thêm kiểu này. Mấy hôm trước nó mới nhắn tin cho em, sau khi về lại Trung Quốc nó làm cho 1 trung tâm gia sư và đang học bằng lái máy nâng hàng để sang Úc làm việc, nó vừa xin được visa có thể làm việc 1 năm bên đó.
Cả ngày ru rú trong phòng, chém gió với thằng kia, chiều tối mới quyết định xuống đường, “cậu đi đâu vậy?”, “đi lung tung thôi, chưa biết là đi đâu cả”, “ uhm, cẩn thận nhé”. Đi bộ một lúc đến gần TCC nhưng nó đã đóng cửa, hay là đến khu Kaosan, đại bản doanh của dân du lịch bụi dạo thử xem. Kaosan hiện ra trước mắt như một Bùi Viện phiên bản rộng dài hơn. Ngập tràn khách du lịch từ khắp nơi, những quầy háng bán quần áo, những xe đẩy bán đồ ăn nhanh, những quán bar nhạc xập xình, những quán matxa, quán ăn chen chúc nhau. Ăn thử món Pad Thai, món mì xào đặc trưng của Thái ở một xe đẩy ven đường, khá ngon và rẻ nữa. Vòng qua con ngõ nhỏ, đến một đường khác cũng lớn không kém, vẫn thuộc khu Kaosan này. Người ta bán dạo tất cả mọi thứ, từ đồ lưu niệm, đồ chơi cho trẻ con, đến quần áo…và đặc biệt là bọ cạp chiên, cứ khoảng 30s sẽ có 1 người đến chào mời, và ấn tượng nhất có lẽ là 7-elven, khoảng 20m thì có 1 cái, phải nói hệ thống cửa hàng tiện lợi này rất tiện lợi khi mở cửa 24/7, có mặt khắp mọi nơi, và bán hầu như mọi thứ linh tinh ta cần.
Ngồi vỉa hè nghỉ ngơi khi đã mệt lử, để ý thấy trời đã tối, điểm đến tiếp theo sẽ là khu đèn đỏ Silom với hi vọng được tận mắt chứng kiến những gì đã từng được nghe về đất nước được gọi là thiên đường này. Đang hỏi đường đến trạm bus thì 1 bác taxi vẫy lại, thương lượng giá còn 150B sau khi đã cưa đôi giá bác đưa ra từ đầu. Khu silom hiện ra với sự náo nhiệt, màu sắc và đặc trưng riêng của chốn ăn chơi. Có 1 cái chợ đêm cũng khá lớn ở đó, chợ đêm Patpong, không hổ là chợ đêm khu đèn đỏ, ngoài quần áo, đồng hồ, túi xách… nó bày bán những bức tượng gỗ có hình bộ phận sinh dục, rồi cả sextoy nữa. Nhưng điểm đặc biệt không nằm chỗ đó mà ở việc chỉ cẩn bạn vừa bước xuống xe đã có nguyên 1 đoàn quân chăn dắt chào mới đến các buổi trình diễn khêu gợi, họ cho xem 1 tờ như thực đơn vậy, có ảnh minh hoạ và giá bên cạnh, sexshow có đủ thể loại từ nhẹ nhàng tình cảm đến hành động đẫm máu, từ chỉ ngồi dưới để xem đến có thể tham gia luôn và giá thì tương xứng với độ mạnh bạo của show. Đội ngũ này còn đông hơn cả nhân viên bán hàng nữa, họ cắm chốt tất cả mọi ngóc ngách, mời chào nhiệt tình. Khi em tỏ ra không hứng thú lắm mà chỉ đi ngắm đồ thì họ hỏi ngay, vậy là gay à, thế đi xem men show nhé, rồi đưa cho xem 1 tờ khác. Cha mẹ ơi, chuồn thẳng luôn. Chợt Patpong ở trên 1 khu khá rộng, có mấy lối để bày gian hàng, ở lối ngoài cùng với lối đi chỉ khoảng 2m khách có thể vừa đi vừa ngắm đồ bên này và ngó sang bar có trình diễn sexshow nhỏ ở bên kia. Thường trước mỗi bar có 1 đội ngũ chân dài và má mì đứng mời gọi, đội ngũ bảo vệ bặm trợn canh cổng nữa, thường cữa vào mở nhưng được che bằng 1 tấm ri đô nhưng có vài bar nó không che nên đi ngoài vẫn xem được. Nhưng yên tâm chỉ cần bạn đứng lại 1s thôi cả đội kể trên sẽ bao vây và bồng bạn vào phía trong. Những trục đường song song song với chợ đêm là những quán rượu, bia ngoài trời nhạc xập xình, tiếng nói cười râm ran, và những bar kín đáo hơn, có 1 con đường tên Japan Street chủ yếu nhà hàng Nhật và những thứ liên quan đến Nhật Bản.
Dạo trong khu đó tới khuya thì mệt quá, mà đầu vẫn cứ nghĩ lung tung bèn vào một bar, uống bia mong tâm trạng sẽ tốt hơn. Lại một lần nữa quyết định sai lầm, cảm giác đên ChangMai kéo đến, cô đơn và trống rỗng. Tự hỏi bản thân rằng, liệu cuộc sống này điều gì là quan trọng nhất, tự hỏi rằng bỏ việc và giành hết tiền để đi lang thang như vậy liệu có là đúng đắn, có phải là điều mình mong muốn thực sự hay chỉ để chạy trốn một cái gì đó không thể gọi tên ra được? Tất nhiên là chẳng thể có câu trả lời vì lúc đó mọi lập luận đều mờ nhạt. Bước ra khỏi bar, đã hơn 12h đêm nhưng dòng người vẫn đang tràn ngập trong những cuộc vui, cảm thấy hơi lâng lâng vì chai bia vừa uống, bỗng nhận được tin nhắn “Đang ở đâu vậy? Về sớm đi”, “Tớ đang trên đường về rồi”, “Uhm, về nhanh đi, ngoài đường giờ này nguy hiểm lắm, tớ lo cho cậu”, “Cảm ơn nhé, nhưng chỉ sợ tớ gây nguy hiểm cho người khác thôi chứ chẳng ai hại nổi tớ đâu”, “ Uhm biết rồi, về đi”. Sau những dòng đó, tự nhiên thấy ấm áp hơn, dù sao giữa thành phố xa lạ này cũng có 1 người đang lo cho mình, dù là với tư cách gì đi nữa. Rảo bước về trạm tàu điện ngầm, càng xa khu vui chơi người đi bộ càng thưa thớt nhưng xe cộ trên đường thì vẫn còn chạy rất nhiều. Bước xuống hầm tàu điện, bị 1 bác bảo vệ gọi lại, bảo rằng tàu điện hết phục vụ rồi, hết từ lúc 11h đêm, h này xe bus cũng không còn nữa, đành ra bắt taxi. Đường về nhà còn xa hơn đường từ Kaosan đến Silom nhẩm tính lại sắp mất thêm 1 khoản kha khá, nhưng chẳng còn cách nào khác. 1 chiếc dừng lại, lần này bảo bác ấy bật đồng hồ chứ không trả giá từ trước nữa, bác tài không biết chỗ em ở đi thế nào nên phải bật Gmap lên rồi chỉ đường. Không ngờ Taxi BKK lại rẻ đến vậy, vòng vèo mãi mới hết có 90B.
“Cậu vẫn chưa ngủ à”, “Chưa, tớ phải đợi cậu về đã, chứ không yên tâm”, “Cảm ơn nhé, nhưng tớ biết tự lo cho bản thân mà”, “uhm”, “à tớ mới mua cái áo phông mới này (cái áo ba lỗ với dòng chữ Six packs coming soon)”, “Đâu, đưa xem, oh cậu mặc vào chắc chắn sẽ rất sexy đấy”, “Thật hả?”, “chắc luôn” rồi hai đứa ngồi cười nghiêng ngả. Nói chuyện thêm một lúc nữa thì lên tầng nằm ngủ, lòng đã tĩnh lặng lại được phần nào, như người ta nói mọi thứ như thế nào là phụ thuộc vào cách nhìn của mỗi người, cứ xem như đây là một rung động, một kỷ niệm vui vẻ của cuộc hành trình thì sẽ thấy ok thôi, cả hai có thể trở thành bạn của nhau, đó cũng là một điều đáng quý.