Đến thời điểm sau chuyến đi Quan Lạn thì em vẫn là kẻ lông bông lang bang, chưa có "biên chế" trong Phượt. Lang thang và quần nát nhừ cái box du lịch bên ttvn em không khỏi thán phục và mở mang tầm mắt về một thế giới du lịch bụi hoành tráng đến vậy. Cũng ở đó em bắt gặp cái từ " Phượt ", và đâu như có hẳn một topic dài đến hàng chục trang bên ấy tranh cãi nhau "Phượt là gì". Và cũng từ đó em mới biết đến có hẳn một cái Phượt chấm com. Vào hỏi bác Gúc gù đi thôi chứ còn chần chờ gì nữa.
Nói thật với các bác là cho đến tận bây giờ em vẫn chưa thấm nhuần cái định nghĩa Phượt là gì đâu ạ. Cái công việc buồn tẻ hàng ngày của em nó làm em cụt đi nhiều chất xám và mang về cho em một núi xì trét, thành ra cứ hở lúc nào ra là em vào mấy cái tờ báo lá cải đọc cho vui mắt. Cho nên những thứ mà gây nhiều tranh cãi khiến em phải đau đầu phân định rạch ròi là em chịu, em không nhét nổi vào đầu. Thôi thì cứ coi là đi lang thang bụi như mấy chuyến rồi em đã đi cũng được coi là Phượt đi. Và thế là em đăng ký, đăng ký để được xem một thế giới bằng hình ảnh trong đó, đăng ký để được đăng ký đi chơi. Em đã vào " biên chế" chính thức! Và thế là em có chuyến đi chơi đầu tiên mang huy hiệu của Phượt, được gọi trong danh sách đi chơi bằng nick name của mình - LGchocola ( nói ra thật xấu hổ nhưng cái tên của em đúng là gõ nhầm mà thành :"> ).
Chuyến đi bắt đầu từ lời kêu gọi nho nhỏ của một bác trong hội đồng hương chúng em ở HP. Cái hội đấy em thường xuyên vào hóng chuyện các bác ấy, thấy có lời kêu gọi em tội gì mà không mở hàng cho cái nick của mình chứ. Chuyến đi đảo Thắng Lợi - Ngọc Vừng, Quảng Ninh. Chuyến đi này em chẳng có gì mà phải lăn tăn cả: toàn là đồng hương cả nhé, lại đi từ quê đi ra nhé. Chuyến đi đến phút cuối chốt lại còn có 6 người và có nhỡn một anh là mì chính cánh của cả đoàn!
Chuyến đi đã hoàn tất và đã có hồi ức toàn cảnh về Thắng Lợi - Ngọc Vừng trên Phượt này rồi, em chỉ kể lại những điểm nhấn ấn tượng đối với cá nhân em thôi.
Cảnh vật lúc đi ra đã không còn lạ lẫm với em nữa. Này nhé, xuất phát từ bến Bính, ô tô ra Vân Đồn, Vân Đồn ra Cái Rồng, ăn tối, nghỉ KS, tàu ra vịnh đến đảo. Trong lòng còn có chút vênh váo là mình đã đi qua những chỗ này chỗ kia rồi, hà hà..
Thắng Lợi là một hòn đảo khá đông dân, yên bình. Chúng em đến nơi đã là gần trưa, bác trưởng đoàn nhất định là phải tìm cho ra nhà anh Thành 12 con để thuê thuyền. Được cái vì anh có 12 con nên khá nổi tiếng, nhiều người biết nên dễ tìm. Ngõ vào nhà anh ngay ngoài mặt tiền là một ngôi nhà kiểu dáng biệt thự to oành chẳng khác gì mấy căn nhà to ở mặt phố quê em.
Bước sâu vào trong như lối vào những ngôi nhà trong làng trên đất liền, qua những luống rau, bờ tre là mấy ngôi nhà san sát nhau. Kệ cho các bác ấy vào sâu hỏi thăm, em đứng bên ngoài chờ. Lúc sau, thấy em đứng lơ ngơ ngoài cửa, cô chủ nhà ở căn nhà em đang đứng đó ra hỏi thăm và mời em vào nhà nghỉ cho đỡ mỏi chân. Em chả ngại ngần gì cả, em Vầng, cảm ơn và lẽo đẽo theo cô ngồi lên chiếc giường cô đang ngồi đan lưới. Chẳng hiểu sao em không có cảm giác ngại ngần khi vào nhà cô như vào những nhà người lạ khác, có thể do nhà không có người, hoặc có thể do cô quá nhiệt tình và vui vẻ. Em ngả lưng trên chiếc giường hơi mùi ẩm mốc vì không có người nằm nhìn ra bên ngoài sân và có cảm giác không khác gì em đang ở một làng quê nào đó chứ không phải trên đảo. Cô kể, tầm này các nhà hầu như chỉ còn đàn bà và con gái, thanh niên trai tráng đi biển hết rồi. Nhà cô có chồng và con trai cũng đi biển, nhà chỉ còn lại cô, cô con dâu và đứa cháu vừa lọt lòng mẹ.
Em đang thiu thiu với cái gió mát ở đấy và giọng nói đều đều của cô thì các bác trong đoàn đi ra báo là đã tìm được thuyền và đã đặt được cơm để ăn trưa. Em nhỏm dậy về nhà anh Thành cất đồ mà có chút tiếc nuối trong lòng. Cô lại còn giữ ở lại ăn cơm nữa chứ! Nhưng chúng em đã đặt cơm rồi, thuyền cũng đã xong xuôi chuẩn bị rời bến rồi. Đi chơi đã!
Nói thật với các bác là cho đến tận bây giờ em vẫn chưa thấm nhuần cái định nghĩa Phượt là gì đâu ạ. Cái công việc buồn tẻ hàng ngày của em nó làm em cụt đi nhiều chất xám và mang về cho em một núi xì trét, thành ra cứ hở lúc nào ra là em vào mấy cái tờ báo lá cải đọc cho vui mắt. Cho nên những thứ mà gây nhiều tranh cãi khiến em phải đau đầu phân định rạch ròi là em chịu, em không nhét nổi vào đầu. Thôi thì cứ coi là đi lang thang bụi như mấy chuyến rồi em đã đi cũng được coi là Phượt đi. Và thế là em đăng ký, đăng ký để được xem một thế giới bằng hình ảnh trong đó, đăng ký để được đăng ký đi chơi. Em đã vào " biên chế" chính thức! Và thế là em có chuyến đi chơi đầu tiên mang huy hiệu của Phượt, được gọi trong danh sách đi chơi bằng nick name của mình - LGchocola ( nói ra thật xấu hổ nhưng cái tên của em đúng là gõ nhầm mà thành :"> ).
Chuyến đi bắt đầu từ lời kêu gọi nho nhỏ của một bác trong hội đồng hương chúng em ở HP. Cái hội đấy em thường xuyên vào hóng chuyện các bác ấy, thấy có lời kêu gọi em tội gì mà không mở hàng cho cái nick của mình chứ. Chuyến đi đảo Thắng Lợi - Ngọc Vừng, Quảng Ninh. Chuyến đi này em chẳng có gì mà phải lăn tăn cả: toàn là đồng hương cả nhé, lại đi từ quê đi ra nhé. Chuyến đi đến phút cuối chốt lại còn có 6 người và có nhỡn một anh là mì chính cánh của cả đoàn!
Chuyến đi đã hoàn tất và đã có hồi ức toàn cảnh về Thắng Lợi - Ngọc Vừng trên Phượt này rồi, em chỉ kể lại những điểm nhấn ấn tượng đối với cá nhân em thôi.
Cảnh vật lúc đi ra đã không còn lạ lẫm với em nữa. Này nhé, xuất phát từ bến Bính, ô tô ra Vân Đồn, Vân Đồn ra Cái Rồng, ăn tối, nghỉ KS, tàu ra vịnh đến đảo. Trong lòng còn có chút vênh váo là mình đã đi qua những chỗ này chỗ kia rồi, hà hà..
Thắng Lợi là một hòn đảo khá đông dân, yên bình. Chúng em đến nơi đã là gần trưa, bác trưởng đoàn nhất định là phải tìm cho ra nhà anh Thành 12 con để thuê thuyền. Được cái vì anh có 12 con nên khá nổi tiếng, nhiều người biết nên dễ tìm. Ngõ vào nhà anh ngay ngoài mặt tiền là một ngôi nhà kiểu dáng biệt thự to oành chẳng khác gì mấy căn nhà to ở mặt phố quê em.
Bước sâu vào trong như lối vào những ngôi nhà trong làng trên đất liền, qua những luống rau, bờ tre là mấy ngôi nhà san sát nhau. Kệ cho các bác ấy vào sâu hỏi thăm, em đứng bên ngoài chờ. Lúc sau, thấy em đứng lơ ngơ ngoài cửa, cô chủ nhà ở căn nhà em đang đứng đó ra hỏi thăm và mời em vào nhà nghỉ cho đỡ mỏi chân. Em chả ngại ngần gì cả, em Vầng, cảm ơn và lẽo đẽo theo cô ngồi lên chiếc giường cô đang ngồi đan lưới. Chẳng hiểu sao em không có cảm giác ngại ngần khi vào nhà cô như vào những nhà người lạ khác, có thể do nhà không có người, hoặc có thể do cô quá nhiệt tình và vui vẻ. Em ngả lưng trên chiếc giường hơi mùi ẩm mốc vì không có người nằm nhìn ra bên ngoài sân và có cảm giác không khác gì em đang ở một làng quê nào đó chứ không phải trên đảo. Cô kể, tầm này các nhà hầu như chỉ còn đàn bà và con gái, thanh niên trai tráng đi biển hết rồi. Nhà cô có chồng và con trai cũng đi biển, nhà chỉ còn lại cô, cô con dâu và đứa cháu vừa lọt lòng mẹ.
Em đang thiu thiu với cái gió mát ở đấy và giọng nói đều đều của cô thì các bác trong đoàn đi ra báo là đã tìm được thuyền và đã đặt được cơm để ăn trưa. Em nhỏm dậy về nhà anh Thành cất đồ mà có chút tiếc nuối trong lòng. Cô lại còn giữ ở lại ăn cơm nữa chứ! Nhưng chúng em đã đặt cơm rồi, thuyền cũng đã xong xuôi chuẩn bị rời bến rồi. Đi chơi đã!