ntruonggiang
Phượt quái
Ra đến Yamaha 3s mình lại một lần nữa giải thích rất rõ sự việc cái bánh xe sau, nhờ tháo ra bỏ cái ruột đặng đỡ dắt bộ khi đi đường lỡ cán đinh. Mấy cậu thợ ngoài này tay nghề không tốt lắm nhưng lại được cái nhiệt tình, có điều khi bỏ ruột ra lắp vào thì bơm lại không lên, mà cái máy bơm ở đây thì rõ là không yếu nếu không muốn nói là quá mạnh. Cậu thợ hơi gà mờ nói hình như vỏ xe chú là loại xài chung với ruột. Mình nghĩ sao có chuyện vậy được, từ Nghĩa Lộ sang Than Uyên mình chẳng chạy không ruột là gì. Mình hăm hở định chỉ cho cậu nhóc coi chữ Tubeless trên vỏ xe thì lần này đến lượt mình ngạc nhiên khi chẳng tìm đâu ra chữ tubeless. Đến đây thì các bạn đã hiểu, phần mình mong rằng chỉ vì thiếu hiểu biết mà người ta bán nhầm cho mình loại vỏ có ruột chứ không phải vì mối lợi chỉ trăm ngàn mang sinh mạng người khác ra đùa giỡn; thử tưởng nếu đang ngon trớn lúc đổ đèo cái bánh sau nổ tung do dùng không đúng cách, mình còn ngồi đây gõ lách cách mới là lạ. Lời khuyên các bạn khi trên đường lúc sửa xe hoặc bảo trì nên tuyệt đối cẩn thận vì an toàn của bản thân.
Về tới khách sạn thì giấy qua Trung Quốc cũng vừa xong, giá làm là 200k/người có người đến chụp hình và giao tại khách sạn. Mình đi bộ tà tà qua xem thì thấy khá nhếch nhác so với trước đây hoặc là do Việt Nam giờ khá lên nên thấy vậy. Hàng quán thì phần nhiều do người Việt sang buôn bán chứ cũng không có gì lạ. Cũng có thể lần trước mình qua vào buổi tối và ánh đèn đã làm tăng thêm phần lấp lánh cho vùng đất biên giới nghèo của tỉnh Vân Nam mà thủ phủ là côn Minh cách đó tận vài trăm kilometre. Cậu hướng dẫn chào đi xe điện vào trung tâm hành chính của Hà Khẩu; đã qua rồi nên cũng leo lên đi, hóa ra cũng chỉ vài tòa nhà không bỏ công lại tốn tiền vô ích. Nhớ lần trước sang đây mình ăn món cơm chiên trong thố và món lưỡi vịt khá lạ nhưng lần này sẵn chán mình quay về không đợi đến lên đèn. Nhớ hồi cuối những năm 80 khi lần đầu tiên ra nước ngoài, chỉ là Singapore thôi mà mình đã khiếp, chẳng qua lúc đó Việt Nam mình còn nghèo quá, thấy vài tòa nhà cao tầng đã suýt xoa, giờ đi vòng vòng Châu Á đã không còn ham nữa.
Hà Khẩu, Trung Quốc.








Cột mốc tại Hà Khẩu.

Ăn tối xong ra quán café gần khách sạn ngồi uống nước, buồn buồn kêu một que kem Tràng Tiền thấy vẫn dở như dạo nào. Bác chủ quán ra gợi chuyện mới nhớ lần đầu mình đến Lào Cai là năm 2000. Lúc đó khách sạn International Lào Cai, là khách sạn cao cấp đầu tiên của tỉnh vừa khai trương mà kinh doanh khách sạn chỉ là phụ, nguồn thu chủ yếu đến từ sòng bài phục vụ khách Trung Quốc. Chuyện qua lại một chút thì trời mưa mình ra về chuẩn bị cho chặn đường ngày mai.
Ngẫm lại thì hành trình đã gần kết thúc với đầy đủ nhũng cung bậc vui buồn, phấn khich lẫn lo âu. Cảnh đẹp cũng nhiều với Cao nguyên, nắng gió, biển hồ, đèo núi, mây mù cùng cảm xúc trên đường. Nhớ biển xanh thẳm trưa nào cùng đứa con gái đoạn hải đăng Kê Gà; đèo Gia Bắc quanh co trên đường sang Đà Lạt mát lạnh khí hậu ôn đới; Đèo Khánh Lê đa dạng cảnh sắc, uốn lượn đường cong giữa trưa hè trời trong xanh ngắt; Hội An, Huế với đầy ấp kỷ niệm, di tích, thành quách, lăng tẩm; đường Hồ Chí Minh hùng vĩ núi non, hang động kỳ bí với nhiều địa danh gắn liền lịch sử; hồi hộp hú hồn ở Bái Đính; những ruộng lúa, cổng làng, nhà cổ, gốc đa ở Đường Lâm; xuyên mây ở Ba Vì; đội mưa trên đèo Khau Phạ; những mẫu ruộng bậc thang đa dạng, đẹp sững sờ ở Yên Bái; mây trắng bãng lãng ở Lai Châu; rồi sáng nay là Ô Quy Hồ đẹp từ cảnh quan đến khí hậu. Mình và ôm chợt cùng hỏi vậy thì còn lại gì cho Hà Giang khi mắt mình đã “no nê” phong cảnh những ngày qua.
Về tới khách sạn thì giấy qua Trung Quốc cũng vừa xong, giá làm là 200k/người có người đến chụp hình và giao tại khách sạn. Mình đi bộ tà tà qua xem thì thấy khá nhếch nhác so với trước đây hoặc là do Việt Nam giờ khá lên nên thấy vậy. Hàng quán thì phần nhiều do người Việt sang buôn bán chứ cũng không có gì lạ. Cũng có thể lần trước mình qua vào buổi tối và ánh đèn đã làm tăng thêm phần lấp lánh cho vùng đất biên giới nghèo của tỉnh Vân Nam mà thủ phủ là côn Minh cách đó tận vài trăm kilometre. Cậu hướng dẫn chào đi xe điện vào trung tâm hành chính của Hà Khẩu; đã qua rồi nên cũng leo lên đi, hóa ra cũng chỉ vài tòa nhà không bỏ công lại tốn tiền vô ích. Nhớ lần trước sang đây mình ăn món cơm chiên trong thố và món lưỡi vịt khá lạ nhưng lần này sẵn chán mình quay về không đợi đến lên đèn. Nhớ hồi cuối những năm 80 khi lần đầu tiên ra nước ngoài, chỉ là Singapore thôi mà mình đã khiếp, chẳng qua lúc đó Việt Nam mình còn nghèo quá, thấy vài tòa nhà cao tầng đã suýt xoa, giờ đi vòng vòng Châu Á đã không còn ham nữa.
Hà Khẩu, Trung Quốc.








Cột mốc tại Hà Khẩu.

Ăn tối xong ra quán café gần khách sạn ngồi uống nước, buồn buồn kêu một que kem Tràng Tiền thấy vẫn dở như dạo nào. Bác chủ quán ra gợi chuyện mới nhớ lần đầu mình đến Lào Cai là năm 2000. Lúc đó khách sạn International Lào Cai, là khách sạn cao cấp đầu tiên của tỉnh vừa khai trương mà kinh doanh khách sạn chỉ là phụ, nguồn thu chủ yếu đến từ sòng bài phục vụ khách Trung Quốc. Chuyện qua lại một chút thì trời mưa mình ra về chuẩn bị cho chặn đường ngày mai.
Ngẫm lại thì hành trình đã gần kết thúc với đầy đủ nhũng cung bậc vui buồn, phấn khich lẫn lo âu. Cảnh đẹp cũng nhiều với Cao nguyên, nắng gió, biển hồ, đèo núi, mây mù cùng cảm xúc trên đường. Nhớ biển xanh thẳm trưa nào cùng đứa con gái đoạn hải đăng Kê Gà; đèo Gia Bắc quanh co trên đường sang Đà Lạt mát lạnh khí hậu ôn đới; Đèo Khánh Lê đa dạng cảnh sắc, uốn lượn đường cong giữa trưa hè trời trong xanh ngắt; Hội An, Huế với đầy ấp kỷ niệm, di tích, thành quách, lăng tẩm; đường Hồ Chí Minh hùng vĩ núi non, hang động kỳ bí với nhiều địa danh gắn liền lịch sử; hồi hộp hú hồn ở Bái Đính; những ruộng lúa, cổng làng, nhà cổ, gốc đa ở Đường Lâm; xuyên mây ở Ba Vì; đội mưa trên đèo Khau Phạ; những mẫu ruộng bậc thang đa dạng, đẹp sững sờ ở Yên Bái; mây trắng bãng lãng ở Lai Châu; rồi sáng nay là Ô Quy Hồ đẹp từ cảnh quan đến khí hậu. Mình và ôm chợt cùng hỏi vậy thì còn lại gì cho Hà Giang khi mắt mình đã “no nê” phong cảnh những ngày qua.