Appreciate and thanks a lot, friends
Cũng giống chút chút với beng cọoc, manila cực kì sôi động náo nhiệt với... người, bụi, khói, tiếng ồn. Mới 7h sáng, con phố đã rầm rầm xe cộ, tiếng còi, tiếng người huyên náo, nhốn nháo, cứ thế, rầm rập, hối hả. Bước ra khỏi tiệm 7-11, bước ra khỏi thể giới của đêm, lấy hết sức hít một hơi khoan khoái, hả hê cho vụ xử trí lanh lẹ có phần may mắn của mình đêm qua, xốc lại cái balo trên lung, nhiệm vụ đầu tiên là tìm phòng trọ cái đã. Thật may mắn, người nơi đây nói tiếng anh rất khá, hầu như ai cũng nói được, dù là người bảo vệ, đi đường,… và tất nhiên ai cũng sẵn sàng dành thời gian để tận tình hướng dẫn mình, đương nhiêu là sau đó, có hỏi tiền bồi dưỡng hay không là tùy thuộc vào mình chọn người nào để hỏi
Ghi xương khắc tủy rằng cứ thấy súng là an toàn, bởi vậy cứ thấy chỗ nào có súng là tung tăng sán vô (không lường rằng nếu có bất trắc thì toi vì tên rơi đạn lạc

) Túm được chú bảo vệ mặt mũi hiền lành, hối hả phân giải trình bày là tao đến đây từ đêm qua, tìm mãi quanh đây mà ko có khách sạn nào vừa phải, phiền mày recommend tao chỗ nào với. Him rất nice, him xì xồ rằng khu mày đang đứng đây là trung tâm ăn chơi, du lịch, nên khá đắt đỏ, qua khu bên cạnh đi, giá cả hợp lí hơn. Và him recommend mình là nên đi taxi cho tiện, cũng gần thôi, đi bộ thì không biết đường. Thế là him dẫn mình xuống lòng đường (vẫn mang theo súng), chộp lấy một cái taxi theo kiểu phim hành động. him đợi mình lên xe, rồi dặn đò driver bằng tiếng bản địa. Mình cảm ơn rối rít rồi thở phào, nhẹ nhõm ngắm phố phường qua cửa taxi (không kiếng)
Hình như có cái gì đó không ổn, anh bảo vệ có nói là qua khu bên cạnh giá phòng sẽ rẻ hơn, tức là phải qua khu ít sầm uất hơn, mà sao taxi càng chạy càng thấy nhà cao tầng, sạch sẽ đẹp đẽ, mình ngờ ngợ khi rằng xe đang chạy vào khu tài chính của city, sao nhiều bank thế, úi, hay cha này chở mình chạy xuyên qua city ah? Thế là lò dò đánh tiếng hỏi tên taxi sao lâu thế, hồi nãy him kia nói là gần lắm mà, hắn cười nhăn nhở nói sắp tới, sắp tới rồi. Thôi tặc lưỡi tự an ủi thế giới ban ngày chắc khác ban đêm, đừng tự lo lắng quá
15 phút nữa, trôi qua, taxi ra khỏi khu downtown. Và ôi, đây có lẽ đúng là cảnh tưởng mình muốn thấy, cuộc sống thật của người dân lao động. Những âm thanh chói lọi dội thẳng vào tai, mùi ngột ngạt hôi hám xộc lên mũi, chỉ trong nháy mắt, mặt trái của những khu downtown lồ lộ hiện ra, xe xóc nảy người, mặt đường nhớp nhúa bởi không phải rác, mà là rác đã phân hủy, nhà cửa hai bên đường đen xạm, nhếch nhác, trơ lớp bê tông vôi vữa, nhưng rất cao, dày đặc, lộn xộn, lố nhố, thụt ra thụt vô. Tuyệt nhiên không có một chiếc lá xanh nào. Cái không gian tù túng, xám ngoắt , được khuấy đảo lồng lộn bởi người và xe, tiếng ồn bị giam chặt vọng đi vọng lại, cộng hưởng hết mức. Có thể vì cuộc sống bon chen, hoặc gì đó, khuông mặt ai cũng hằm hằm, lạnh tanh, mang lại cảm giác rờn rợn. đột nhiên mình lạnh gáy, sợ, lại sợ, đồng nghiệp mình nó dặn tuyệt đối không đi vào khu dân cư lao động, và nhất thiết là đừng để người ta biết mình là người nước ngoài. Mệt quá, cả đêm không ngủ, giờ cái đầu lại căng lên tính kế thoát thân…