Rồi chúng tôi tiếp tục lên đường , đường đi cũng khá đẹp. Anh cột cái máy ảnh của tôi trên balô và phơi nắng nó dọc đường, tuyệt nhiên từ đó, chúng tôi không xài đến nó nữa, và máy ảnh của anh hầu như trở thành sở hữu của tôi trong suốt cuộc hành trình còn lại.
Đường đến Bạc liêu đầy nắng:
Nhưng trên đoạn đường này, một số rắc rối tiếp tục đến với tôi, hôm nay là ngày thứ ba trong hành trình, nhưng nó lại là ngày thứ 2 đầu tuần trên lịch, một vài cú điện thoại quan trọng gọi đến. Cú điện thoại thứ 1 từ mẹ tôi, bà muốn gặp tôi (a ha, con đang ở tận miền Tây đây mẹ thân yêu, và còn đi chung với 1 người con trai nữa, mẹ biết ra thì mẹ có giết con không??, haha)...lại nói dối, nói dối (tôi không muốn 1 chút nào). Cú điện thoại thứ 2 là từ cơ quan, giải quyết, giải quyết. Cú thứ 3 là từ bạn bè tôi, hỏi han hỏi han...... Cú điện thoại của công việc riêng ở ngoài, hic, tôi đang giữ 1 tập tài liệu và cái máy nào đó mà tất cả những thứ đó phải sử dụng trong chiều nay.Lòng như lửa đốt, lửa đốt. Lúc đó tôi chỉ mong anh dừng xe ở một chỗ nào đó để uống nước và để tôi giải quyết tất cả mọi thứ chuyện trên trời dưới đất này. Tôi phát hiện ra mình mất cái khẩu trang đẹp, to, dày mà bà chị tôi mua tặng, chắc có lẽ lúc bối rối ở chỗ rớt máy ảnh đã làm rơi mất. Đầu nhức như búa bổ, sáng nay là ngày đầu tiên tôi quên uống Upsa C và Pharmaton...Đường gì mà dài thênh thang thế,..... (đoạn đường này partner tôi rất dể thương khi hết hỏi han lại gợi chuyện, khơi mào nói đủ thứ trên trời dưới đất cho tôi vui nhưng tôi cứ ừ ừ gạc gạc mặt mày bí xị, hehe)
Bạc liêu là đây:
Chúng tôi đến nhà công tử Bạc liêu, dạo một vòng nào.
Nhìn nó trong giống 1 cái biệt thự cổ:
Ngồi uống nước thôi. Tại đây tôi đã giải quyết được hết những rắc rối ở nhà. Hehe, đời lại đẹp sao. Chắc là vì ly rau má sửa thơm ngon này nè:
Khuôn viên nhà công tử Bạc liêu đã được sửa chữa, rộng và mát, uống cafe ở đây khá lý tưởng (cũng khá rẻ , 2 ly rau má sữa hình như 10k) , biệt thự to, còn ít đồ đạc, trên lầu cấm xâm phạm. Nói chung về tham quan thì không có gì nhiều, cafe là chủ yếu.
Xế tôi đang chăm chú quan sát coi công tử còn giấu vàng, bạc trong bức tường nào không?
Một bức bình cổ đẹp đẹp (đồ giả hay đồ thật tôi cũng không biết)
Rồi câu hỏi quen thuộc của chúng tôi khi đặt chân đến bất kỳ nơi nào mới lạ, dù đã có cẩm nang nhưng hỏi thì lại ra thêm nhiều cái hay lắm (ví như nhà hàng ngon mà đưa lên google rồi thì thường là đắt, muốn chỗ ngon thật rẻ thật gần nhất thì phải hỏi xe ôm hoặc dân địa phương). Theo những gì chúng tôi lượm lặt được thì ở Bạc liêu đặc sản là Hải sản(vì gần biển) , hic. Nhưng cũng thu thập được 1 ít thông tin bổ ích. Ở Bạc liêu ngoài nhà công tử Bạc liêu còn 2 chỗ chơi nữa, là Vườn Nhãn và Vườn Cò. Trong Vườn Nhãn có món bánh xèo khá ngon, cả 2 chỗ này đều là chỗ du lịch sinh thái. Quyết định đưa ra quá bâng khuâng, chúng tôi có nên đi ăn bánh xèo ở Vườn Nhãn giữa trưa bây giờ không? 2 nơi đêu cùng hướng đi, chỉ cần qua cầu 3km, 4km là đến Vườn Nhãn, ăn bánh xèo rồi đi tiếp Vườn Cò?? Hay chúng tôi sẽ ăn đặc sản bún mắm gần đây thôi(thấy nhiều quán chúng tôi đã đi qua)???.
Đã qua cầu rồi mà tôi và xế vẫn mãi phân vân, đói quá là đói rồi, trời kéo mây đen kịch, gió thổi thốc từng cơn làm bụi xoáy bay đầy mắt . Chắc chắn đây là cơn mưa cực lớn, và chúng tôi sẽ không thể kịp, mà trời mưa thì Vườn Cò với chẳng Vườn Nhãn làm được giề? Xế tôi quyết định quay xe lại, hỏi han được chỉ một quán bún mắm khá ngon. Đường đi tìm quán cũng không dể chút nào, phải qua vài vũng nước tù đọng, quán không có bảng. Mưa bắt đầu rơi rơi thì cũng là lúc chúng tôi cho xe chui tọt vào quán. Quá hên.