What's new

Vòng quanh bán đảo Đông Dương

Sau khi xe chạy được 1 lúc, Ngủ khì lúc nào không biết. Tỉnh dậy nhìn đường phố tối đen bắt đầu chuyển dần sang màu sáng của bình minh, hai bên đường nhà cao tầng đầy rẫy, muốn đếm báo nhiêu tầng phải ngửa mặt sái cả cổ. Thằng Nhật vẫn ngồi đó, hai con mắt sáng quắc như võ sĩ đạo đang chiến đấu, nhìn 2 con mắt của nó, nỗi sợ nó "thuốc" bắt đầu trở lại với mình, mà mình có quái gì đâu để nó phải thuốc cơ chứ, vớ vẩn. Nó nhỏ con hơn mình mà sợ gì?

Vẫn chập chờn ngủ khi xe đi vào khu trung tâm, thấy toàn là cầu vượt chi chít, hầu như ngã tư nào cũng có cầu vượt, xe chạy nhanh kinh khủng? Trời ơi bác tài đi kiểu này có mà chết toi.Sao mà đi toàn bên trái thế không biết?

Thì ra Thái lan xe chạy toàn tay lái nghịch, do đó nó cũng đi phía bên trái chứ không như Việt Nam ta. Nhìn mãi một hồi mà cảm giác đi vào đường ngược chiều vẫn chưa dứt. Thôi kệ nó, mình có lái xe đâu mà lo lắng, lại vớ vẫn nữa rồi.

Xe đến bến xe. Cái bến xe rộng bát ngát, cũng có cảnh dành khách như Việt Nam, một anh trai đen nhẻm chi chỏ vào mình và thằng Nhật, nói cái gì đó không hiểu nhưng mình cũng đoán được, chắc là áo xanh, áo đen, tao xí thằng đó rồi nhé?

Khi xuống xe, anh trai đen hỏi:
-Bay nảy??? (Bố tao còn không hiểu nữa sao tao trả lời được?)
-English Pls, mình nói.
-Where do you want to go?
.....
Àh, thì ra tiếng Thái anh đi đâu là "bay nảy", chắc nảy có nghĩa là đi chăng? Nói tôi đi thì gọi là "tao nảy" chăng??

Thằng Nhật có vẻ rành, nó hỏi:
-Sỏn sừng, Khao san Road, Thau ray?
-Nừng roi hạ síp bạt. ( chả hiểu mày nói cái gì?)

Thằng Nhật gật đầu, mình hỏi bao nhiêu vậy, nó nói 150 bạt cho 2 người. 150 bạt khoảng 75 ngàn đồng Việt, rẻ vậy? Nhưng khoảng bao xa đây? Thôi kệ, nó trả tiền chứ có phải mình đâu mà lo giề?

Về đến Khao San, trời bắt đầu sáng, bên đường có vài cô gái Thái nằm ngồi la liệt bên lề đường cùng với mấy thằng khoai tây, chắc chúng nó ngồi nghỉ sau 1 đêm ăn chơi quậy phá.
picture.php



Thằng Nhật bảo thuê GH nghỉ, mình nói trời sáng rồi, ngồi nghỉ ở quán cafe chờ trời sáng cho đỡ tốn tiền, nó tần ngần một lúc rồi đồng ý. Chờ đến khi ngoài đường các anh lao công và bốc vác đang bắt đầu ngày làm việc vất vả:
picture.php
 
Ngồi chán chê, thằng Nhật kêu tính tiền, hinh như nó nói "thau ray" gì đó giống như lúc trước hỏi giá. Nghĩ cũng lạ, thằng Nhật này, tại sao nó rút tiền ở Pakse rồi đi ngay? Tại sao nó có vẻ rành tiếng Lào, tiềng Thái thế? tại sao nó lại hào phóng với mình thế? Hay là nó cảm động vì mình đã giúp nó vượt biên từ VN qua Lào nên trả lễ mình bằng chuyến free? Suy diễn và tập hợp các sự kiện lại thì không sao giải thích được lý do nó không ở lại Pakse mà đi thẳng Bangkok....Sau này về mua LP xem lại, trong hướng dẫn giao tiếp có chỉ dẫn rõ ràng. Tiếng Lào và tiếng Thái giống nhau, nên nó biết cả 2 tiếng là đương nhiên. hà hà...

Vì chuyến Bangkok này do "vô tình lụm được bí kíp" nên chẳng chuẩn bị gì cả,cứ lơ ngơ như bò đội nón. Lúc đầu trong kế hoạch của mình chỉ đi Udonthani rồi quay về Đà nẵng thăm ba mẹ. Nhưng có lẽ do ham chơi, ham phượt, nhất là "free" nên khó lòng từ chối!! Vì thế nên suốt buổi cứ đi theo thằng Nhật, cho đến khi bị lạc nhau sau khi xuống tàu điện trên không, không một lời từ biệt!!!

May mà kịp ghi địa chỉ email của nó để sau này liên lạc, đến giờ mình cũng không biết thằng Nhật này là người như thế nào? Có phải nó có ý đồ gì xấu xa? Xin cám ơn thằng Nhật và cũng xin lỗi thằng Nhật vì đã nghĩ xấu....Nếu thằng Nhật có vô tình vào trang phượt này đọc đến, tao cũng xin lỗi mày, nhờ mày mà tao có 1 chuyến bất ngờ và không kém phần thú vị. Một lần nữa xin cám ơn anh bạn Nhật...

Thế là lang thang BK một mình đến trưa sau khi mua 1 tấm bản đồ với giá 15 bạt tại 1 cửa hàng bán đồ lưu niệm. Máy chụp hình hết pin nên chẳng chụp được gì, cứ thế lang thang Walking-Tour theo sở thích, thấy cuộc đời rất thú vị khi không có mục đích rõ ràng, không còn vướng bận bất cứ vần đề gì...

BK rộng quá, đi mỏi cả chân mà mới chỉ loanh quanh khu Khao San, ra đến bờ sông Chao Praya rồi ăn trưa tại một quán ăn do anh khoai tây vui tính làm chủ quán.
 
Tại quán ăn này, lần thứ 2 mình gặp thêm một người bạn, ở đây đã xảy ra một kỷ niệm biệt đáng nhớ trong đời trong chuyến đi đặc biệt của mình với sự giúp đỡ của ông chủ quán khoai tây thật vui tính. Có lẽ ông khoai này cũng xuất thân từ dân phượt, nên cảm nhận được nỗi cô đơn khi phượt một mình, ông ta đã giúp đỡ mình làm quen với 1 cô sinh viên người Mỹ ( gọi tắt là em khoai cho nó gọn, hà hà...)

Quán trưa vằng khách, có lẽ chưa đến giờ lunch time của bọn khoai, trong quán cũng có 1 em khoai ngỗi thờ ơ thẫn thờ như mình, mình thì thẫn thờ vì lạc mất bạn đồng hành, còn em khoai này thẫn thờ vì cái gì nhỉ? Em khoai rất xinh, nhưng cũng rất khó đoán tuổi, đang ngồi nhìn xa xăm, ly nước của em đã cạn, cái đĩa chĩ còn sót lại vài mẩu cơm chiên mà bọn khoai gọi là Fried Rice, mình đoán em khoai này ngồi đây cũng đã lâu... đang suy diễn về em khoai, bỗng nhiên ông chủ mang ra 1 đĩa táo, trên tay vẫn còn 1 đĩa nữa, và nói:
-This is for you, no need to pay.

Chẳng đợi cám ơn, ông chủ đi sang bàn em khoai nói 1 câu y hệt. Khi quay đi, bỗng nhiên ông khai nghĩ ra điều gì đó và nói với em khoai:
- "You are alone"? Và quay sang nói với tôi câu y hệt: "You are alone, too"?
- Hey boy, ông ta vừa nói vừa ngồi xuống bàn em khoai, tay vẫy vẫy mình. Mình không hiểu gì cả, liền đi tới xem ông ta muốn gì?

- If you seat down here, and we are not alone...common boy...

Cả mình và em khoai phì cười vì sự vui tính của ông chủ khoai. Cả ba hàn huyên về bản thân cho nhau nghe rất vui vẻ. Ông chủ khoai cũng là dân backpacker, cuối cùng chọn Bk làm chỗ dừng chân vì đã yêu 1 cô gái Thái và mở quán bán cho backpacker... Thỉnh thoảng ông lại quảy ba lô lên đường vài tháng....

Còn em khoai đang là sinh viên năm cuối, sinh năm 1980? đã gần 30 rồi mà sinh viên cái giề? Em khoai tên là Lesli, đang chờ xe về Phnom Penh để gặp bạn, em khoai đang học năm cuối về phụ nữ học, đang muốn tìm hiểu về sự mất bình đẳng giữa phụ nữ và nam giới tại các nước đang phát triển. Em khoai đã đi rất nhiều, VN, TQ, India, lào, CPC, malaysia, Indo...Kế hoạch của em khoai năm tới là châu Phi....

Mình đang tìm đường về VN, cũng đi một mình, tính về Đà Nẵng, nhưng chưa biết cửa khẩu Poi Pet, thế là dự định trong đầu sẽ đổi kế hoạch.... mình nói với 2 khoai đang trên về VN, thế là ông khai hét lên: Why do'nt together, you will not alone?? Tôi chìa tay ra và nói với em khoai: Are you ok? Em khoai cũng chìa tay ra và lịch sư: I'm very glad to meet you.

Thế là vừa mất bạn đồng hành, nay lại có bạn đồng hành khác, vô cùng cám ơn ông chủ khoai vui tính và cũng rất thông minh, hà hà....
 
Kế hoạch bị thay đổi đến 3 lần. Lầm đầu tiên vì lũ nhóc ốm, lần thứ 2 vì gặp thằng Nhật, còn lần thứ 3 này thì do gặp em khoai. Thế là cung đường đổi xoành xoạch, kể ra khi đi một mình cũng hay, nhiều đều bất ngờ sẽ xảy ra trong hành trình, tự do muốn đi đâu thì đi, thật sung sướng và thoải mái. Chính vì sự thay đổi này mà mình khám phá ra cung đường mới, không hề bị bị cô đơn tí nào, hà hà...

Cung đường mới trong chuyến này là Pakse -Udonthani- Bangkok, Bangkok-PP. Chết! Mình nhầm to rồi, Udonthani gần Vienchan hơn (xa tít tận phía Bác Thái Lan). Còn mình chỉ đi qua Ubonachathani gần Pakse thôi, mình chưa đi Udonthani bao giờ, thế mà cứ kể lể cà kê từ đầu đến giờ, thật là khoác lác ghê, may chưa có phượt lão làng nào phát hiện ra ném đá, xấu hổ, hà hà...

Trở lại với em khoai, em khoai bảo muốn đi PP ngay, nhưng mình mới đến BK, chẳng lẽ mới tham quan chưa đến 1 buổi nữa chứ đừng nói là 1 ngày, chẳng lẽ bây giờ leo lên xe đi tiếp? bỏ qua dịp khám phá Bk hay sao? Nhưng mình cũng chưa khám phá cặp cửa khẩu PoiPet(Cam)- Aranya Prathet (Thái)? chẳng lẻ bây giờ thất hứa với lời hứa về thăm bố mẹ mấy ngày tết ít ỏi còn lại?...

Đang suy nghĩ, em khoai giục: let's go?... Mình khùng thật, vì một chút ngẫu hứng mà bắt tay hỏi are you ok với em khoai rồi, nên bảo: waiting a minute, liền đó tôi vào hỏi mượn điện thoại của ông chủ khoai để gọi điện về Đà Nẵng xin phép, ông chủ khoai vui vẻ cho mượn, còn chọc thêm: Do you regret when you go with her? Hà hà...

Sau khi xin phép, phịa ra 1 lý do là không có bus về, tôi hẹn về thăm bố mẹ vào dịp khác, và cuốn gói đi theo em khoai, Sau này về kể với vợ, vợ bảo bấy giờ em mới biết là anh dại gái:D
 
Sai khi đi dọc theo ngã tư, em khoai dừng lại ở một quầy bán vé, nhưng vé về PP đã hết, chỉ còn loại vé đến cửa khẩu, vé này thường hay bán cho dân Thái đi đánh bạc, nhưng cũng chỉ còn 3 vé, chúng tôi quyêt định đi ngay. Sau khi mua vé xong thì xe đã tới, chúng tôi lên xe. Thế là phải tạm biệt BK, tuy rằng mới đến nhưng đi ngay...

Xe lại chạy ngang qua khu Khao San và dừng lại đón khách, tôi chỉ kịp tranh thủ chụp hình Khao san một lần nữa, tạm biệt nhé Khao San, hẹn dịp khác vậy:
picture.php


Xe nhanh chóng thoát ra khỏi Thủ đô sầm uất và đi rất nhanh. Tôi tiếp tục hàn huyên với em khoai rất nhiều điều, về phụ nữ, về tình yêu... bằng vốn tiếng Anh level Cờ lấy đã lâu của mình. Em khoai nói rất nhanh, tôi phải pardon? liên tục, đôi khi giải thích mãi mà tôi không hiểu, em khoai khoát tay bảo thôi không nói nữa!! Em khoai nói sau này em khoai sẽ chọn đi làm cho tổ chức gì đó, làm cho sự mất bình đẳng giữa phụ nữ và nam giới không còn nữa trên đất nước nhiều người hồi giáo Singapore hoặc Malaysia...
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
37,421
Bài viết
1,147,035
Members
193,481
Latest member
hot51apkme04
Back
Top