What's new

[Chia sẻ] Xe đạp: Bắc Kinh -- Hà Nội: Đường về nhà

hóng topic này từ ngày mình lập nick rồi. đọc báo và tìm hiểu về chị xuxo nhiều. Ngưỡng mộ chị lắm, chị ơi cho em fb chị nhé, em chỉ kb thôi không làm phiền hay pm gì đâu :D
 
xuxo làm ở HN hay SG đấy? Cũng muốn độp 1 chuyến dài sang TQ mà không biết tiếng nên chịu. Khi nào bạn đi tour nào sang TQ thì ý ới cho mình join với nhé.
 
được đi thích thật. ước mơ của mình mà không thực hiên được

Xin loi toi viet khong dau,
Chào Cô,
Viết tiếp đi chứ, Đọc những bài của cô làm chí nam nhi của tôi hơi mác cở, Đổ thừa cơm áo gạo tiền nhưng lí do chánh là tôi không dám làm những cuộc hành trình như cô bởi gì tôi hơi nhác hơn con gái
Viết tiếp nữa đi chứ tôi đang thấc măc... Chúc cô thành công trên nhũng hành trình trên sụ nghiệp:D:D
 
Last edited by a moderator:
Em phải đăng ký tài khoản để vào cmt đó. chị viết tiếp đi. Em đang hóng từng ngày của c đây :v

Bạn ơi, chủ topic này vào lần cuối là 21/08/2014 và cách đây gần 4 tháng, chắc cô bé ấy đang bận học ở Bắc Kinh và hy vọng với dịp Lễ Noel và Tết tây cô bé sẽ được nghĩ giữa học kỳ và hy vọng cô ấy có time để quay lại topic và hoàn chỉnh những gì đang dang dỡ và ở đây rất nhiều người ngóng trông điều đó, trong đó có tôi.
 
6/1: Hiểu Cảm - Vũ Hán : 70km
Khoảng cách ngày hôm nay đi không nhiều, thậm chí chỉ bằng 1/2 những ngày trước. Mình cũng có thể bỏ qua Vũ Hán và từ Hiếu Cảm đi luôn đến điểm tiếp theo. Nhưng ở đây có 1 bạn mà mình quen, nên mình muốn ghé qua thăm bạn ấy.
Sáng sớm mình bị đánh thức bởi tiếng gà gáy chứ không phải tiếng đồng hồ báo thức như mọi khi. Tỉnh dậy, chị của Tiểu Ngư đã dậy từ lúc nào và đi làm từ sớm. Mình là người dậy sau cùng, xuống dưới nhà Tiểu Ngư đã ăn mặc chỉnh tề, có lẽ chuẩn bị đi ra ngoài. Uh, hôm qua bạn ấy có nói, sáng phải đến trường lái để học lái xe tiếp.
Buổi sáng, công việc khó khăn nhất là chui ra khỏi chăn rồi hất nước lên mặt. Lúc mình lấy hết dũng khí vôc nước, lau qua 2 cái mắt và cọ lớp da chết ở môi, còn không thèm rửa mặt theo đúng nghĩa đã chui ra khỏi nhà tắm, đứng xuýt xoa. Mẹ bạn ấy ngồi trong phòng nghe thấy thế, gọi bạn ấy ầm nhà lên, bảo lấy cho mình cái khăn mặt, rồi nói vọng ra với mình:
"Khăn mặt mới đấy, cháu cứ dùng đi, mang luôn đi mà dùng. Cô mới mua, chưa dùng đâu..."
Cầm cái khăn mặt màu xanh ngọc, ở giữa in hình 1 bông hoa kèm 1 cái nụ :D. Tuy rằng nếu là tự mình đi mua cho mình, mình sẽ ko bao giờ chọn thể loại này đâu, phải là kẻ ca rô hoặc Paul Frank các kiểu cơ, nhưng mà với sự chu đáo này, lúc đó mình bị đứng hình mất mấy giây, vì ngạc nhiên, và tất nhiên, nghẹn ngào nữa.
Nhớ hồi nhỏ, nhà có 5 người, 3 chị em; hồi đầu sẽ là bố mẹ chung 1 khăn mặt, 3 chị em dùng chung 1 cái, lớn lên nữa thì bố mẹ dùng riêng, chị gái có khăn mặt riêng, và mình vẫn dùng chung khăn với em gái, thế nên 1 đứa bị đau mắt thì đứa kia cũng lây theo. Đến khi học cấp 2, có khăn mặt chính chủ, nhưng mình và em gái mình, nhất thiết, khăn mặt phải giống nhau, chỉ cần khác màu. Khăn phơi 1 dãy trên dây phơi vắt ngang sân giếng, thỉnh thoảng bị dính mưa, có khi còn bị mọc rêu xanh ở góc khăn. Mang khăn cho vào nước sôi luộc, nó ra hết cái nước nhờn nhờn và lại dùng như thường.
Sáng sớm, cô ngồi trong phòng thêu tranh chữ thập gì đó, chú chuẩn bị xe để ra đồng. Lân la trò chuyện với chú ấy.
"Nhà có mấy mảnh ruộng trồng rau phía kia, ngày nào cũng ra đó tưới tắm cho rau là hết ngày cháu ạ, nông dân khổ thế đấy".
"Dạ, nhà cháu cũng thế, giờ chỗ cháu cũng đang là vụ đông, trồng cải bắp, bí xanh các kiểu."
"Ơ thế nhà cháu cũng làm nông á, sao có tiền đi chơi, có tiền đi du học...bla..bla.."
Haha, chả biết nói thế nào..
Mình đứng ở sân hít hà. Tối qua đến hơi muộn nên không nhìn được quang cảnh xung quanh. Phía trước là cánh đồng, xanh mướt các loại cải, tạo thành 1 khoảng trống to đùng, được bao quanh bởi nhà cửa. Y như quê mình. Trước sân nhà bạn ấy liểng xiểng rất nhiều gỗ và dụng cụ làm mộc. Những thứ này rất quen thuộc với mình, vì bố mình cũng là thợ mộc, và thậm chí mình đã tự đóng giá sách và giá treo quần áo khi mình học cấp 2. Nhà bạn ấy đang sửa nhà, và có vẻ như bố bạn ấy và bạn ấy tự làm.
Hôm nay có 70km, mình thảnh thơi, đi lúc nào cũng được, nhưng bạn ấy có vẻ nhấp nhổm, mình dọn dẹp rồi đi cùng Tiểu Ngư luôn. Đi theo lối tối qua đã vào. Dừng lại trước 1 cửa hàng ăn nhanh

Vẫn là bạn ấy lầm lũi đi trước và mình nối đuôi theo sau (*). Tính ra mới thấy, bạn này khá kiệm lời, có lẽ xấu hổ :D

Hôm nay được dự báo là sẽ mưa. Cũng may đây không phải miền Bắc, chứ nếu không, mưa đồng nghĩa với việc sẽ có tuyết. Trời không hẳn xám xịt, đại loại là không trong xanh, không có nắng, chỉ là cái kiểu mù mịt, trắng nhờ nhờ của mùa đông. Cái mình thích thú khi đến những thành phố lớn là có làn đường dành riêng cho xe đạp, vỉa hè thì rộng rãi, thoải mái, có đi bộ cũng không bị ngắt quãng bởi tiếng mời chào xe ôm. Chỉ có điều thi thoảng khi đang thả hồn trên làn đường đấy, đôi khi giật mình bởi những cái xe ba gác, xe điện, hay xe loại như tuk tuk đi ngược chiều, lao như điên.
Bọn mình chia tay nhau ở đoạn đường giao với quốc lộ 107. Cả 2 đều ngại ngùng trong lời chào tạm biệt và hứa giữ liên lạc.

Có lẽ do đang nhích dần về phía Nam, nên trên đường đi, cây cối bắt đầu phủ xanh hơn, không còn trơ cành, trọi lá như những đoạn trước, cũng có chút đỡ đìu hiu.
Lần này, dự báo thời tiết là chính xác, trời mưa lác đác, nhưng ko bõ để mặc áo mưa, hơn nữa mặc áo mưa vào cứ bùng nhùng, khó di chuyển, và người thì cứ như bị nhồi thêm lớp bông.
Từ Hiếu Cảm, cứ đi thẳng là đến được Vũ Hán. Càng đến gần TP đường càng đông, thực ra đến thời điểm đó, cái việc đạp đã thành quán tính, chân làm gì thì làm, còn mắt cứ ngó ngơ xung quanh, từ cái cột mốc, km trên cái cột mốc đó, đến việc nhìn biển số xe, đoán xem nó thuộc tỉnh nào, hay cộng con số trên biển số xem được bao nhiêu nước ( kiểu như chơi ba cây ý).
 
Cách điểm đến chừng 20km nữa, thì Tiểu Tịch gọi điện, kêu đợi mình đến rồi đi ăn.
Tiểu Tịch là 1 em gái sinh năm 92 mà mình quen khi mình làm ở 1 Young Dorm ở Đôn Hoàng. Khi ấy Tiểu Tịch đi du lịch và mình thì làm lễ tân kiêm dọn phòng kiêm ăn hại ở đó. Thật vui khi còn có cơ hội gặp lại nhau.

Đội quân nhí nhố đen nhẻm hồi đó.
Quên không chụp lại ảnh em ấy, nhưng khi em ấy đón mình, mãi mới nhận ra, vì khác quá. Hôm nay em ấy trang điểm, tóc dài hơn, buông xõa, dép cao gót, khác hẳn hồi hè : lúc nào cũng đội mũ kín, khẩu trang (vì da nhạy cảm, nổi tàn nhang khi phơi nắng), giày đế mềm, áo gió, quần jean. Trông nữ tính dã man.
Chỗ em ấy ở là tầng 30 của 1 tòa nhà thuộc trung tâm thương mại, trung tâm mua sắm của TP, khá sầm uất với đầy đủ StarBuck, KFC, Zara, H&M các kiểu.
Em ấy hiện chung vốn mở cửa hàng quần áo với 1 chị nữa, và cả 2 sống chung ở đây. Lúc mình lên đến phòng thì có cả mẹ và em gái bạn ấy từ quê ra chơi, đang chuẩn bị đi về. Tiểu Tịch chỉ chi mình chỗ máy giặt, vì theo như em ý nói, khi mà e ý đi bụi, ngoài chuyện ăn ở ra thì mối quan tâm lớn nhất đó là chỗ giặt và chỗ phơi đồ. Mình lôi hết đồ ra giặt chỉ chừa lại đúng 1 bộ trên người.
Trong lúc em ấy tiễn mẹ ra bến xe, mình nhảy lên cân cân thử, sụt 4kg. Hô hô, sướng. Thề chứ, cả chục năm nay không biết đến sụt cân là ntn, chỉ tăng không giảm, đến nỗi mà tên ở nhà hồi nhỏ mọi người hay gọi là Xuyến Xồm (Vì hồi nhỏ tóc xù+ dựng đứng) dần dần theo thời gian và cân nặng, mọi người chuyển sang gọi thành Xuyến Béo >''<.
Lúc ý cũng tầm 1-2 giờ rồi, mới nhớ ra chưa ăn trưa. Tiểu tịch đưa mình xuống 1 phố ẩm thực gần đó. 2 đứa chuẩn bị tinh thần là sẽ càn quét từ đâu đường đến cuối đường luôn.

Mải ăn quên không chụp choẹt gì hết. Ăn hết từ quán tàu sang quán Hàn Quốc, từ bên này sang bên kia. Lạ 1 điều là mấy quán ở đó, có cả những quán của lưu học sinh tự mở. Như quán HQ vừa rồi là 1 bạn HQ tự mở, đó cũng là quán Tiểu Tịch làm trc đấy. Còn cái quán bán đồ TQ đối diện là của 1 cặp Thụy Điển đang học ở ĐH Vũ Hán mở.
Trời lất phất mưa nhưng do ăn nhiều quá nên 2 đứa đi dạo cho xuôi dần.

Bến thuyền trên sông Trường Giang

Mùa đông nhìn cũng đìu hiu nhỉ? Do hôm đó sương mù nên cũng chẳng nhìn được sông Trường Giang hùng vĩ như nào, rộng lớn ra sao.


Àh, phải nói thêm về em này. Em ấy sinh ra ở 1 vùng nông thôn miền núi của tỉnh Hồ Bắc, sau đó lớn lên đi làm công nhân ở Quảng Đông rồi về lại Vũ Hán làm đủ các nghề. Sau 2 năm tích cóp được 25.000 Nhân dân tệ ( Khoảng hơn 80 triệu gì đó) thì chung vốn với 1 chị mở cửa hàng quần áo. Hiện giờ cửa hàng kinh doanh khá ổn, có lượng khách quen nhất định. Tuy nhiên hàng năm 2 người này vẫn sắn sàng đóng cửa 1-2 tháng để đi lang thang đó đây.
Buổi tối sang choảnh bên 2 bà chủ cửa hàng :v
 
Last edited:
7/1: Nghỉ ngơi
Trời mưa,và không có dấu hiệu gì sẽ ngừng trong buổi sáng, nghe theo lời xúi giục của 2 người mình quyết định nghỉ lại thêm 1 ngày. Vậy là chỉ ngóc đầu dậy xem trời trăng thế nào rồi lại chui vùi đến 11h.
Đứng trên cửa sổ ngóc đầu xuống, mưa nhuốm hết tất cả, phủ 1 lớp đậm đà hơn cho tất cả mọi thứ bên dưới. Người ta vẫn nườm nượp chui ra chui vào các shop thời trang. Có lẽ cuối năm, sale off nhiều. Giờ mình nghèo kiết nên chả có hứng thú shopping shop piếc gì hết, ngắm nghía cũng không.
Chị 87 đã đi đến cửa hàng, còn Tiểu Tịnh ở nhà chơi với mình. Cứ gọi Tiểu Tịnh tiểu Tịnh hoài nhưng thú thực đó có phải tên thật của em ấy hay chỉ là biệt danh hay gì đó thì mình cũng không biết. Thậm chí khi nói chuyện, bọn mình cũng chẳng dùng gì đến tên, chỉ "Wo" với cả "Nỉ", trong danh bạ mình cũng chỉ lưu tên em ý là Vũ Hán, gắn với địa danh này, còn Tiểu Tịnh là nick ở wechat của em ấy. Và mình cá là em ấy cũng không biết tên thật của mình đâu. :D
Em ấy trước có học thêm 1 chút tiếng Hàn, vì trước đây có làm cho 1 quán ăn Hàn Quốc, quán ăn mà hôm qua bọn mình có ghé. Nhưng vì ngắt quãng nên cũng quên khá nhiều rồi. Và giờ mục tiêu tiếp theo là học tiếng Anh, để sau này,biết đâu sẽ đi du lịch nước ngoài nữa. Mục tiêu nữa là sẽ chăm sóc cửa hàng thật tốt, rồi mua 1 cái máy ảnh cơ ngon ngon, để hè năm tới sẽ đi Tây Tạng.
Buổi chiều, chị 87 dắt về 1 chị nữa, ở gian hàng hàng xóm của , 4 đứa làm lẩu hổ đốn bằng nồi cơm điện, rồi mỗi đứa cầm 1 cái quẩy gặm, hớp cocacola. Tối qua sang choảnh, tối nay đạm bạc mà vui

và tất nhiên, mình là đứa ngồi sau máy ảnh :((
.
Tính đến ngày hôm đó mình đi được 1400 bao nhiêu km gì đó, trước chụp lại bằng điện thoại, xóa mất cái ảnh đó luôn rồi.
Trộm vía, tính đến hôm đó cả xe lẫn người đều không gặp vấn đề gì.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,079
Bài viết
1,149,330
Members
189,863
Latest member
Jolie020
Back
Top