Hồi thứ sáu :
Hoàng hôn xuống, lại lên thuyền rời đảo
Về Khánh Hải, kéo lên núi ngủ chùa
Khi tất cả nai nịt xong xuôi, dắt xe ra khỏi cổng bãi Kình, nắng đã tắt hẳn trên vạt sườn Đông của dãy núi Chúa.
Đường DT702 uốn lượn, lên xuống ẩn hiện phía trước như vẫy gọi đoàn người lên đường. Tạm biệt Bình Hưng.
Tới lúc chuẩn bị vào đất liền đi tiếp, vẫn còn tranh luận xem tối nay ngủ đâu? Đồi Cù hay Cà Ná?
Đồi Cù thì má mì biết rồi, còn Cà Ná thì chưa ai từng ngủ lại. Khúc cong của eo Cà Ná, thấy có trạm dừng của Mai Linh lúc trước, nhà nghỉ cũng có, kể ra ý tưởng ra Cà Ná cắm trại cũng không phải là không khả thi.
Rồi khi chiều xuống vẫn còn chưa rời đảo, thì Sát thủ Chuột đưa ra đề nghị "ngủ chùa". Trong đoàn, chắc chúng đều biết ngủ chùa là ngủ ở đâu, trừ Lãnh chúa

Bởi vì Chuột chỉ nói tắt là ngủ chùa, nên y chũng có chút ngơ ngác. Thắc mắc, thì cô Chuột đáp rằng, chùa ở gần Vĩnh Hy (sau mới biết nàng nói nhầm nhọt chút, gần Ninh Chữ mới đúng), chùa trên núi, nhìn ngay ra vịnh. Rồi Chuột hỏi có ai ngại ngủ chùa? Hỏi thì hỏi thế, chứ cả đám kia chắc không phải đối tượng được hỏi =))
Lãnh chúa thì chuyện đó cũng không thành vấn đề. Tuy xưa nay y mới ngủ nhờ nhà chùa có 1 lần, từ xa xưa khi vừa thi đậu ĐH, cùng anh bạn được cho đạp xe đi đâu thì đi trong 3 ngày

). Lần đó đạp xe loanh quanh đi Côn Sơn, Đông Triều, ngủ một đêm trên động Kính Chủ - tất nhiên là hồi đó y ở ngoài Bắc.
Cũng cuối chiều, bé Lục Xì-gà nói đêm phải về Vũng Tàu do có việc đột xuất ở nhà. Thực ra, nghe nói nhà có việc đột xuất thì mọi người lo, nên nàng cũng chả dấu, chẳng qua có khách đến, mà muốn phải gặp được Lục Xì-gà mới chịu.
Lúc xuất phát, các xe đều đã phải bật đèn, cũng chẳng nhớ là mấy giờ. Đường DT702 đảm bảo là rất đẹp, chỉ tiếc là lại chạy tối, nên không nhìn thấy được phong cảnh núi-biển dọc đường. Chỉ biết chắc là sẽ rất đẹp.
Những con dốc dài uốn lượn theo sườn núi ôm lấy bờ biển, tuy không có đủ ánh sáng để ngắm, cũng đủ hình dung ra cung đường hấp dẫn như thế nào.
Mấy chục km qua mau, vịnh Vĩnh Hy lập lòe ánh điện trên các con tàu hiện ra, bên lề đường DT702 ở đoạn này, có những bãi rộng hai bên, nhiều nhóm thanh niên đánh trần quây lại ... nhậu - Lễ 1.5 mà.
Khoảng 20g, tới Nhơn Hải. Mọi người tấp lại một quán bánh xèo rất đông thực khách, vừa là nghỉ ăn tối, vừa là để cô Lục tìm xe đò về trước, bởi thấy xe Tuấn Tú đang tập kết khúc này khá nhiều.
Bánh xèo ở Nhơn Hải, chưa ra lò đã muốn hết sạch.
Quán đông khách, ít người làm, nên toàn trong trạng thái cháy hàng. Mỗi lượt bánh đem lên, phải chia nhau ra mà chiến. Dĩ nhiên trong số đó, Lãnh chúa và cô Lục vẫn là nhưng người thờ ơ nhất

)
Trong lúc chờ bánh (khá lâu) cô Lục đã ra liên hệ với mấy xe Tuấn Tú chạy Sài Gòn, nhưng xe nào cũng hết sạch chỗ và từ chối chở thêm khách (có lẽ các chỗ nằm sàn cũng đã kín cả rồi)
Lục vẫn nhất định phải về, vậy là sẽ phải ra QL1A bắt xe. Ra QL1A thì chẳng sợ không có xe. Chú Văn sẽ lo việc chở cô Lục ra QL1A, bởi đằng nào chú cũng tách đoàn 1 đêm để gặp một nhóm bạn khác đã hẹn từ trước, ở Phan Rang.
Gần 21g, Văn-Lục tách đoàn nơi đầu cầu Ninh Chữ, cả nhóm còn lại ré trái lên cầu Ninh Chữ vào thị trấn Khánh Hải để lên chùa.
Tới chân núi Phụng Hoàng (hoặc còn gọi là núi Đá Chồng), thị trấn đã khá yên ắng về đêm. Nhà trông xe dưới chân Ni viện từ chối không nhận giữ xe, Sát thủ Chuột phải gọi điện lên chùa cho thầy, cáo lỗi không lên được (vì trước đó đã điện xin phép nhà chùa lên ngủ nhờ).
Thầy ở trên chùa nghe vậy, lại chỉ chỗ khác cho gửi xe và thầy sẽ can thiệp giúp. Cuối cùng, mấy chiếc xe được gửi ở một nhà dân ngay đối diện Thiền viện Trúc Lâm Viên Ngộ dưới chân núi.
Sau đó phải đi bộ vòng lại phía Ni viện để lên chùa trên núi.
Ngay lối bâc cấp lên chùa là một đống gạch lớn - chùa vẫn đang trong quá trình xây dựng - và một tấm bảng nhỏ ghi dòng chữ, đại khái nói các thí chủ lên thăm chùa hãy hoan hỉ mang một vài viên gạch góp công sức xây dựng chùa. Vậy là ai rảnh 1 tay thì xách 2 viên, ai rảnh 2 tay thì xách 4 viên, riêng bạn Cún thì hai tay bê 1 viên, cùng nhau lên núi.
Chùa ở gần đỉnh núi, cao hơn dưới đường chừng gần trăm mét, bậc cấp uốn khúc. Chẳng ai nói vói ai chuyện gì, chắc bởi lo tập trung vào ... thở.
Phía mé dưới sân trước của chùa có một cái chái nhà rộng rãi và rất thoáng, thầy bố trí cho cả đám nghỉ ở đó, nhà chùa có chăn, gối đầy đủ. Mùng màn thì không cần, vì không có muỗi.
Từ vị trí đó nhìn ra biển, thấy đèn trên các con tàu bập bềnh trên biển Ninh Chữ lập lòe theo nhịp sóng, thị trấn Khánh Hải dưới chân núi đã chìm trong đêm, chênh chếch phía Nam là thành phố Phan Rang, ánh đèn hắt lên trời một vầng sáng.
Trước khi đi ngủ, thấy Lãnh chúa với chọc chọc anh Cún, bà La sat nói với anh Cún “Con qua ngủ với chú nhé … ”
Lãnh chúa tỉnh bơ nói chèn theo luôn “… rồi lát mẹ qua ngủ với con”.
Hehe, má mì đứng mỏ, còn mấy đứa kìa cười hắc hắc =))