Sáng sớm vừa lạnh run vừa đói vì phải chống chọi với cái rét kinh khủng của đêm qua, vậy mà mới ra khỏi ga là điện thoại reo inh ỏi, có kẻ cũng rảnh ghê, mới 5h30 sáng đã thức dậy điện thoại để cảnh báo mình "3 người không biết tiếng Hoa, lên đó cẩn thận coi chừng bị bắt bán qua Trung Quốc", em Rock thì không ăn, mình thì không dám ăn, chỉ có em Thu đói quá không chịu nổi bay vô ăn tới tắp, mình không ăn đơn giản là mình lớn nhất đoàn, lỡ mình cho chuyện gì thì ai lo cho 2 em=)), nghĩ lại thấy buồn cười kinh khủng, sao mà mình lúa và ngốc đến thế không biết=))
Mới vừa xuống khỏi cái tàu kinh khủng đó chưa hoàn hồn thì em Rock kêu mình qua cái bến xe đối diện mua vé xe để trên đường về đi Hà Giang luôn khỏi về Hà Nội, máu không chịu được, mồng 2 tết chả có ma nào bán vé mà mua, dân ngoài này tháng giêng là tháng ăn chơi mà.
Các bác taxi trước ga nhìn mặt chả thấy chữ thiện, cứ ghê ghê như lời cảnh báo của đứa bạn, mình cố tìm mãi một bác để chọn mặt gởi mạng của 3 em mà ko xong, trước sau gì cũng phải lên Sapa, thế thì liều kiếm cái bác gầy gầy ăn mặt tươm tất mà đi, cũng chẳng dám trả giá, lại sợ bị chửi.
Lên tới Sapa thì chả phải lo, vì có thổ địa đón tụi mình nên an tâm, đúng là vừa đi vừa bất an thì cảm giác vui sướng mất đi một nữa, thế mà bác taxi lại im thín, chẳng chịu mở lời, hỏi câu nào trả lời câu đó.
Sapa theo cảm nhận bao đầu có nét gì đó cũng giống Đà lạt, hoặc là do rét quá nên thấy thế cũng chẳng rõ.
Mới trưa mà trời mù tịt, qua khỏi đèo là không còn thấy gì, thằng nhóc thổ địa đợi mãi không thấy 3 đứa nên cứ gọi suốt, trời rét kinh, từng giọt sương rớt từ mái hiên xuống cứ ngỡ là mưa, cuối cùng thì cũng tới, do hết phòng hay sao mà ku ấy thuê khách sạn công đoàn không có lò sưởi, thấy 3 đứa người tái hẳn thế là hắn đi bê nguyên quả lò than bỏ vô phòng vừa để sưởi vừa để nướng mực nhâm nhi
Em Thu phán lên một câu đúng tâm trạng "chị ơi không lẽ suốt ngày mình phải ở trong cái tủ lạnh thế này", mới pha ấm trà xong rót ra nó đã lạnh ngắt, "em dân ở đây mà còn không chịu nổi nói gì các chị mới lên chưa quen", thế là 2 em kia bay lên trùm chăn kín mít cả người, mình với ku Thuận đi ra chợ kiếm cái gì bỏ vô bụng cho cả đám, đói run, mà rét thì run hơn, đi cách 1m mà tôi không thấy Thuận đâu vì sương mù dày đặt, phải nắm tay cho chắc, khỏi lạc, đỡ rét=))
Không biết do mệt, đói, rét hay do choáng độ cao mà tụi tôi cứ vịn tường mà đi, vì cứ bước chân xuống giường thì lại choáng và té, người lúc nào cũng ở trạng thái ngây ngây say say, cứ lôi cái chân đầy tất vớ ra khỏi chăn thì cứ như là đang đặt chân mình vào thùng nước đá, than sưởi ấm cũng chẳng ăn thua, rét còn hơn lúc trên tàu, 2 em kia thì nằm la liệt, năn nỉ mãi mới bỏ được tí gì đó vô miệng, rồi thì điệp khúc ói cả đêm, lần này thì cầu nguyện thật sự. "Chị kêu taxi cho em về Cam Ranh, em không dám ở lại Hà Nội nói chi là Sapa, chắc là em chết mất..." tội nghiệp Thuận, cứ lâu lâu lại từ nhà đi bộ qua khách sạn để xem có biến cố gì không, cũng phải trấn an để em ấy về nhà ngủ.
"Cố gắng ngủ đi, khoảng 5h sáng chị kêu taxi cho 2 đứa lên bệnh viện nằm, chứ giờ này chắc là bs nghĩ hết rồi", tôi cũng không dám tin chắc mình có vượt qua nổi không nói chi với 2 em này, cứ 5 phút thì 2 em thay nhau ói 1 lần, ôi liều thật, không nghĩ tới cái lạnh kinh khủng thế này. 2 em mà có chuyện gì chắc mình hối hận cả đời, 1 đứa thì em gái mình, một đứa thì đồng đội thân thiết lê la khắp chốn, hết biết làm gì, chỉ còn biết cầu nguyện, cầu nguyện bằng cả tâm linh và trái tim...