What's new

Shanghai - Kinh hoàng / Manila - Hoảng sợ

Trong những chuyến đi của mình, có 2 trip mà mình thấy sợ nhất, đó là Shanghai - kinh hoàng; Manila - hoảng sợ.

Không định viết về mấy chuyện này, nhưng thấy cũng tốt nếu chia sẻ với mọi người để có thể chuẩn bị. dù sao đây cũng chỉ là cảm nhận cá nhân của mình, không hẳn là đúng.

Máy bay hạ cánh xuống sân bay Pudong, một sân bay hiện đại tầm cỡ quốc tế mà nhà cầm quyền mở ra để phát triển TP theo hướng đông. Có lẽ với tham vọng chủ quan muốn biến nơi này thành hub của châu á thay airport của thái and Malay, mình chưa thấy cái airport nào to như thế, nhưng hình như cái mục tiêu trở thành sân bay bận rộn nhất châu á ko thành, nó vắng vẻ, lạnh lẽo, có những khu dành cho mua sắm ... bỏ hoang, chả có người bán lẫn người mua.

Cảm nhận đầu tiên là nhân viên xuất nhập cảnh, cách họ làm việc, rất căng thẳng, nghiêm trọng, hách dịch nữa, giống như là họ phải rất cảnh giác, vì thế nào trong đám nhập cảnh cũng có người vào china với mục đích xấu hay sao vây.

Đi taxi từ sân bay về khách sạn, đúng vào thời điểm Shanghai trở thành đại công trường xây dựng chuẩn bị cho Expo 2010, nhìn qua cửa xe, toàn bộ đường phố, cây cối (phân luồng giữa đường) đều phủ một lớp bụi, tầm nhìn bị hạn chế vì bụi dày đặc (lúc đầu mình tưởng sương mù). thành phố này có lẽ mật độ dân cư cao bậc nhất thế giới, mười mấy tr người chen chúc. Có lẽ vậy mà nhà chung cư cao tầng nèn chặt vào nhau tới ngạc nhiên, ko có một khoảng không gian nào cho cây xanh hết. mà chả có quy hoặch gì, lố nhố, lộn xộn như một cái chợ vỡ. Phải nói chút về taxi, cái ghế của taxi driver được quây kín bởi lớp meka dầy, có mấy cái lỗ nhỏ thoát âm và đưa tiền, ngay tầm tay của driver là một cái dùi cui bự chà bá. Cũng lờ mờ đoán được sự tình, hỏi đồng nghiệp mới biết là để bảo vệ lái xe. (Mới đặt chân tới đã thấy kinh rồi)

Tới khách sạn cũng chiều tối, đi ăn, kiếm được cái quán có vẻ đông người, nhân viên rất xinh (con gái Shanghai đẹp thiệt, everywhere đều gặp người đẹp), sau một hồi xì xồ xí xố mà 2 bên vẫn ko hiểu gì nhau, mình đành chỉ đại vào cái mấy cái tranh. Đồ ăn thì đặc biệt ngon, nhiều nữa, phải gọi là chậu mì mới thấy đúng :D. tính tiền thì thấy rẻ quá, ăn chừng đó, rất ngon, mà tính ra chừng 5 -6 chục ngàn. hỏi nhân viên cái toilet, họ chẳng hiểu, mà cái này thì ko thể dùng body language để diễn đạt được :D, thôi đành tự đi tìm. :(

Khách sạn nằm trên phố Nam kinh, con phố sầm uất bậc nhất của SH, vừa mới lò dò đi ra khỏi Ks, đã có mấy chàng ăn mặc rất business, handsome, tiến lại xì xồ mời chào cái gì đó, mình nói i dont speak chinese, then các chàng cười rất nham nhở, "lady, drink"?
"no thank, i dont need"
"beautiful, see, see" (mình đoán chắc him muốn nói gái đẹp lắm, tới coi thôi cũng được)
"thank you thank you, but i dont need"
"boy"?
tới đây thì mình ko trả lời nữa đi thẳng luôn, gặp mấy mối nữa, rút kinh nghiệm, lờ luôn, chẳng nói năng gì. :D

Khách sạn mình ở bên phố tây, còn công ty ở phố đông, hàng ngày phải take taxi tới office, ngồi taxi trên đường cao tốc cũng thú vị, cảm giác như đua xe, thằng bé ngồi ghế sau, dạt wa trái, lại dạt qua phải, xe cộ trên đường cao tốc giành đường, cắt line hệt như trong phim hành động. Taxi thì hay chạy lòng vòng, thích vô chỗ kẹt xe, vì xe chạy chậm hoặc chờ thì đồng hồ nhảy với rate cao hơn (chả hiểu sao nữa), mỗi hôm đi tới office một lượng tiền, có hôm tốn gấp đôi hôm trước, đồng nghiệp nói mày đưa tao fapeo (receipt, học được mỗi từ này vì cần nó đề về cty thanh toán) tao report, họ sẽ phải trả lại tiền. từ hôm sau đi làm, phải nhờ nhân viên KS (5 sao nên nói được English) dặn taxi là tao biết đường, đừng có chạy lòng vòng, tao report đó. :D

Hỏi đường. Cũng đã biết là ở Shanghai thì ít người nói tiếng anh, nên cố tìm mấy người thanh niên, hi vọng là họ học cao nên biết. Shock, há miệng ra hỏi, họ chả thèm nói gì, thậm chí là tiếng trung, họ chỉ nhìn mình bằng ánh mắt rất khác lạ, đề phòng nữa, giống như họ chưa từng biết tới cái chuyện có người hỏi đường. mặc dù các chàng, các nàng ăn mặc rất lịch sự sang trọng.

Chả bao giờ thấy người Shanghai xếp hàng, mình đợi cho đám đông quây kín quầy bán fastfood xong hết, không còn ai, mới tiến lại, cầm lấy tờ menu (kiểu KFC), "I wanna have ..." mới chỉ kịp nói tới đó, bỗng nhiên một chị tiến lại, giật phăng tờ menu trong tay mình, thản nhiên order, shock nặng. Mà bực hơn là em bán hàng vẫn điềm nhiên phục vụ chị ấy, tức là hành động đó là hoàn toàn bình thường. :(

thứ 7 CN nghỉ, tính take MRT đi chơi city. lại shock nữa, trước lối vào, nhân viên an ninh scan túi tắm đồ đạc như lên máy bay, đã đông, lại bị chặn bởi cái này nên càng lộn xộn ùn tắc. tới máy bán vé tự động, chả hàng lối gì, 3 bốn người tranh nhau cái màn touch screen để mua vé, đó là lớp thứ 1, lớp thứ 2 là khoảng 6-7 người kèn chặt 3 người bên trong đó, cứ thế, tạo một cái hình nửa vòng tròn bằng người, bu chặt lấy cái máy bán vé. cũng dễ hiểu, thành phố mười mấy triệu mạng mà. mình ngán ngẩm nhìn đám đông, vừa khinh thường, vừa thương hại. đang tính bỏ đi, bỗng có em gái, chắc sinh viên, đoán được tình huống của mình, em hỏi mình muốn đi đâu. mừng quá, em nói là giúp mình mua vé, bé thản nhiên chen vô đám đông mua vé giùm mình. hic, cảm ơn rối rít.

Lên được MRT mới kinh hoàng, cả đám đông hàng chục người bu chặt lấy cái lối vào ra. khi tàu đến, cửa mở, cả mấy chục người đó ùa vào, cộng thêm bên trong ùa ra, block nhau, chen lấn xô đẩy. tính bỏ về, nhưng lỡ mua vé rồi, lại thấy có vẻ đây là lối sống của họ, ko đi thì chẳng biết đi thế nào, taxi thì ko nói được tiếng anh, lại chạy lòng vòng. đánh liều hòa mình vô. giờ nghĩ lại thảm họa dẫm đạp bên Cam mà thấy ớn, chân mình ko hề chạm đất, nhưng người vẫn di chuyển vào trong tàu. tới mỗi trạm, phải nắm thật chặt tay vịn để không bị "trôi" ra. tới điểm cần xuống, chỉ cần buông tay ra, ko cần bước, thế là người tự trôi ra ngoài.

có anh tây, mặt đỏ tía tai, vừa trôi ra ngoài cùng mình, vô cùng giận dữ, him chửi ầm lên, ****ing china, mà cũng chỉ có mình hiểu, nhìn him thông cảm, xung quanh thì chẳng ai quan tâm, chẳng ai nhìn, họ lại tiếp tục chen lấn để vô thang cuốn đi lên mặt đất.

...còn nữa, từ từ viết :D
 
Last edited by a moderator:
@rongbay64: Thanks bạn nhiều nhé, mình cũng muốn viết chứ, nhưng mỗi lần chạm tay vô bàn phím, lại phải nghĩ coi viết thế nào cho "phù hợp" thì tự nhiên mất tiêu hứng thú, viết không nổi. Chuyện nọ xọ chuyện xưa, bởi vậy mà chuyện viết lách, đàn sáo hát ca, tranh ảnh, tượng tẽo ở "một số xứ" có cái nào ra hồn đâu. :(

Mà sẽ cố gắng... sống chung với lũ ;)
 
Last edited by a moderator:
Hoan hô ! Bạn Rocketium phản hồi nhanh như..rocket !!!!
Bạn đừng mất hứng vì việc viết sao cho " phù hợp " ...( việc viết hoa , đủ dấu...gõ mãi là quen ý mờ..). Mình nghĩ việc chia sẻ thông tin + cảm xúc riêng cho các phượt tử khác là rất cần thiết vì rất nhiều người chưa đi..nên chưa biết, hoặc là đã đi rồi nhưng lại vào thời điểm khác , hoặc lại chú ý đến một khía cạnh khác ..nên cảm xúc + ấn tượng cũng sẽ khác. MOD nhà cũng kô khó tính lắm đâu ( bằng chứng là các bài viết của bạn và các comment vẫn tiếp tục được đăng..)
Nhân tiện bạn kể về MRT--Metro làm mình nhớ đến hai kỷ niệm khi đi metro ở Nga--thời mình là sinh viên mới lớ ngớ sang :1. vào giờ cao điểm thì MRT ở Nga cũng đông người lắm. Mình cũng thường được tự cuốn vào trong toa và được tự nhả ra ngoài ( may mà đa phần người Nga họ xức nước thơm ( odecolon ), nên cũng kô đến nỗi chết ngạt .Hôm đó tàu đang chạy nhanh thì bỗng phanh gấp ( chắc phải dừng lại tránh đoàn tàu khác )..người trong toa dúi về phía trước , điện tắt...nhưng vì đông người quá nên mãi cái khối người ấy chưa hồi trở lại trạng thái ban đầu. ..vài phút qua đi ..điện bật trở lại...khối người vẫn bị nghiêng về phía trước. Bỗng một tiếng kêu ấm ức thốt lên phía đầu toa : này ! anh thanh niên. anh còn định nằm trên người tôi bao lâu nữa ??
Mọi con mắt đổ dồn về phía có tiếng kêu..hóa ra anh thanh niên cao to -đẹp zai bị khối người ép đè lên bà cụ ( ép hờ thôi )..mà bà cụ thì..xấu như phù thủy cưỡi chổi vậy !!! ( mốc xanh lên ấy ). Mọi người tủm tỉm quay mặt đi ;chắc mọi người đều nghĩ : bà ấy phải thích mới phải.!!!
2. Thời ấy an ninh bên Nga rất tốt nên sv bọn mình rất thích đi metro và hay chơi về muộn .Hôm đó đêm mình mới lên tàu ..toa thì vắng vẻ .Đến bến sau thì tự dưng có một cô gái xinh như thiên thần đến ngồi ở băng ghế đối diện--xinh lắm cơ , mọi đường nét -tỷ lệ đều đẹp một cách hoàn hảo ,như tranh thời phục hưng của Mikenlăngiêlô vậy.Nàng thì cứ thản nhiên nhìn tàu , còn thằng bé thì cứ mụ hết cả người đi đến nỗi nàng ra khỏi tàu lúc nào mà kô biết..cứ thế đi đến hết bến MRT..và được thông báo : đây là chuyến tàu cuối cùng !!!
 
@pvnguyen: Mình khoái cá tính của Roketium, nhưng pvnguyen nói rất có lý.
Có lẽ rocketium sẽ là người rất cô đơn
Cô đơn vì rất khó kiếm người hiểu mình
Và có thể: cô đơn ngay cả khi ở trên mảnh đất Việt Nam của mình!

Nhưng nói gì thì nói, mình vẫn thích các bài viết của Rocketium. Dám nói điều mình nghĩ = đó là hơn cả sự can đảm!
 
Last edited by a moderator:
Này, mày làm ơn chở tao quay lại chỗ cũ được không, tao rớt đồ lúc hỏi đường rồi :)
Sure, no problem. Xe quay đầu, cũng chỉ trong chốc lát, lại xuyên qua khu tài chính, giờ mới có dịp ngắm nghĩa kĩ càng khu này. Quy hoạch khá tốt, kiến trúc đậm nét phương tây, màu sắc nhẹ nhõm, kết hợp kiểu nhà vườn nên cảnh quan hết sức sang trọng kiểu cách. Mà không sao lí giải nổi, ở những thành phố khác mình qua, luôn có những vùng đệm, chuyển tiếp một cách hài hòa, nhưng ở đây lại hoàn toàn khác, giống như mình lật bàn tay một cái, dễ dàng thấy cái mặt bên kia.

Mày cho tao xuống đây đi tìm đồ, chút tao kiếm mày sau. Cắn răng trả tiền taxi mà không dám kêu la, cười tươi, cảm ơn. Mệt mỏi đi vô tiệm fastfood, mua cái hamburger, lặng lẽ ăn, không dám nhìn ai. Tự nhiên bực bội nổi lên, thấy căm uất, cái gì đẩy con người tới những góc tối của đời người thế? Mình vẫn tin rằng bản chất con người không xấu, vì cuộc sống, vì xô đẩy, người ta buộc phải vậy để tồn tại.
- Tao có giúp gì được mày không? Thằng bé nhân viên trong quán đồ ăn hỏi mình.
- Ờ, tao tới đây du lịch, mà chưa tìm được phòng trọ, khu này mắc quá.
- Để tao hỏi giùm cho.
Him ngoắc mình đi theo. Theo liền, chả ngần ngại gì. Đi qua 3, 4 căn nhà, him dừng lại, nói chuyện với 2 cậu chàng khác ngồi trước cửa một tiệm gì đó, rồi him bảo mình đi theo một nhóc trong số đó. Mình nghiêng người cảm ơn rồi đi theo thằng ku. Nó dẫn mình đi qua một con phố, rất đẹp, xe cộ không nhiều, biệt thự cổ sân vườn xen lẫn nhà lụp xụp, tiếng xe chạy rền rĩ lẩn khuất trong những bụi cây xanh mướt trong nắng sớm. Thằng nhóc dừng lại trước một căn nhà, có biển, nhưng mình không đọc được, him ra hiệu là tới rồi, mình cảm ơn, rút ví định lấy ít tiền cho nó. Nó nhoẻn miệng cười, xua tay rồi bước đi. Thú vị thật. Mọi thứ đan xen, chằng chịt, không giới hạn, không khoảng cách.

Ngay lối vào là một chiếc bàn nhỏ, Gã bảo vệ kiêm tiếp tân, mặt mũi bặm trợn, gõ gõ những đầu ngón tay xuống bàn, có lẽ là theo nhịp một bài hát nào đó. Mình chủ động hỏi tao muốn thuê phòng. Him hỏi mình thuê mấy tiếng. Oái không ổn rồi, Cho tao lên coi phòng được ko? Oki. Cầu thang lên lầu bằng gỗ, hẹp, tối, hơi sợ chút, nhưng vẫn bước lên. Hết cầu thang là cái hành lang chia làm hai. Ngay chính giữa có cái bục nhỏ, để một hộp … bao cao su. Khà khà, biết rồi nhá, đây là nhà nghỉ kiểu fastfood dành cho người… có thu nhập thấp. Phòng chỉ có một cái quạt máy với cái giường, ngoài ra không có gì hết, tất cả đều hết sức … fastfood, thậm chí tường vách chỉ là những tấm gỗ ván mỏng. Nếu mình về đây ngủ vài tiếng ban đêm, ngày đi chơi thì hầu như không tốn tiền lắm nhưng ở đây mà nghe “noise” thì sao mà ngủ được :D . Cảm ơn rồi đi tiếp, tự nhiên thấy thú vị, khám phá một cái mới lạ, cũng same tình dục thôi, nhưng người ta không bỏ quên những người có thu nhập thấp :D

Rồi cũng tìm được phòng ks, ngay khu phố đó, hơi mắc tí, nhưng cùng đường roài :D. Tắm xong lăn ra ngủ một mạch rồi lò mò đi ăn trưa. Phố xá trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết, người ở đâu đổ ra đường nhiều thế không biết, và đương nhiên, súng cũng vì thế mà nhiều theo. Đứng trước mỗi cửa hàng, dù là tạp hóa, đồ ăn nhẹ …. Đều có một người bảo vệ đeo súng. Không khó lắm để tìm được một cái ATM. Không có bảo vệ như những hàng quán, mà là cảnh sát, mình đoán vậy, vì cách họ vũ trang. 3 – 4 cảnh sát đứng quanh một quầy ATM, súng lục giắt lưng quần thì đương nhiên rồi, nhưng ấn tượng hơn là khẩu súng máy ốm chéo ngực, rồi các phụ tùng khác trên người. Hic. Má ơi, chắc chắn không phải để làm cảnh rồi, phải thế nào thì mới thế chứ, tự nhiên thấy hoảng sợ, lỡ bất trắc, tên rơi, đạn lạc, hay vô tình thành con tin thì sao nhỉ :D

Trước giờ đi đâu, chả bao giờ lên kế hoạch hay chuẩn bị gì, tới đâu hỏi đó, vì mình thích tương tác với con người (hỏi đường, tìm hiểu cuộc sống, lối sống, văn hóa) mình chả tin vào sách vở, hướng dẫn này nọ, có chăng tham khảo qua thôi.

Quanh quẩn đi chơi shoping mall, đường phố, ngắm người, ngắm xe, ngắm cả súng nữa. :D à, có một điểm không thể không nhắc tới ở Manila, đó là transportation. Họ không có những ông vua đường phố kềnh càng, giành đường, bóp còi, tranh khách, giành lượt. Họ cũng không có tới hàng triệu triệu xe 2 bánh gắn máy đua nhau bóp còi inh ỏi, lấn tuyến, vượt đèn, đỏ, luồn lách để tiết kiệm từng giây từng phút nhưng lại sẵn sàng dừng xe cả tiếng đồng hồ để xối xả ném vào mặt nhau nhau những từ tục tĩu nhất vì một cái va chạm nhỏ, họ không có. Manila, rất khó hiểu, súng ống nhiều thế, không quá giàu có như những thủ đô khác, nhưng lại phảng phất hương vị của sự văn minh, nhường nhịn, xếp hàng mặc dù lúc nào cũng hầm hập hơi người, và ngồn ngộn xe túc túc. Kết hợp giữa bus và xe gắn máy, kết hợp giữa phương tiện cá nhân và công cộng, túc túc ở Manila không kềnh càng như xe bus, vẫn giúp giảm phương tiện cá nhân, mà ko thua xe máy vì có thể tới mọi đường phố, ngõ ngách (nếu không nhỏ quá). Túc túc là tên gọi của khách du lịch dành cho nó, tiếng địa phương khác, nhưng mình ko nhớ. Basically thì giống với túc túc bên beng cooc nhưng bự hơn, dài hơn, khỏe hơn :D chừng 2 - 3 lần. Chạy tuyến đường cố định giống xe bus chứ không vô tư như BKK, và rất rẻ, lên xuống chỗ nào cũng được, dăm ba phút một chuyến, vô cùng tiện lợi. Hai hàng ghế băng song song, ngồi chừng được 12 – 16 nhân. Người lên sau thả vài đồng xu vào lòng bàn tay người kế bên trong, cứ thế, chuyền tới tay lái xe ở khoang phía trước, rồi tiền thối lại truyền ngược lại, ấn tượng là không ai phải căng mắt ra để tracking coi tiền mình chuyền đi thế nào. Xe có mui, để trống bốn phía, có thanh tay vịn phía trên, lưng mình hơi dài, nên phải khom xuống nghiêng đầu mới nhìn ra ngoài được vì cái mui nó cong xuống tới thành xe. Chỉ có thể nói là amazing. Chả hiện đại gì, rất thô xơ, trời nắng như đổ lửa, nóng bức nhưng không có cảnh cau có hằn học, bực bội, xô đẩy gì hết. Có cái là mọi người ai cũng ôm chặt túi vô lòng, nhưng lại không hề có dấu hiệu nghi ngờ, đề phòng, cảnh giác gì người bên cạnh. Thích thật. Mấy lần đánh liều tính quay lại khu mà taxi trở qua lần trước coi thêm tí, nhưng thấy chùn, nên thôi.
 
Túc túc là tên gọi của khách du lịch dành cho nó, tiếng địa phương khác, nhưng mình ko nhớ. Basically thì giống với túc túc bên beng cooc nhưng bự hơn, dài hơn, khỏe hơn chừng 2 - 3 lần. Chạy tuyến đường cố định giống xe bus chứ không vô tư như BKK, và rất rẻ, lên xuống chỗ nào cũng được, dăm ba phút một chuyến, vô cùng tiện lợi. Hai hàng ghế băng song song, ngồi chừng được 12 – 16 nhân.
Hồi đi Pattaya cũng có xe kiểu này. Tiếng Thái gọi là song-thẻo (dịch ra hình như là 2 hàng, ý là 2 hàng ghế thì phải).
Mình nhớ là họ dùng dòng xe pick-up của Isuzu rồi độ lại thành 2 hàng băng ghế.
Khách lên xuống chỗ nào cũng được, xe đều tấp vào lề cho khách lên xuống.
 
Đây là phương tiện chở khách phổ biến tại Philippines, nhân viên KS nơi mình ở bảo không nên đi nếu không có HDV hay bạn Philippines đi cùng, vì dễ bị khống chế bằng dao hoặc súng để bắt cóc.

7f85c0cf.jpg


50c78382.jpg


IMG_0038.jpg
 
Đây là phương tiện chở khách phổ biến tại Philippines, nhân viên KS nơi mình ở bảo không nên đi nếu không có HDV hay bạn Philippines đi cùng, vì dễ bị khống chế bằng dao hoặc súng để bắt cóc.

Tôi nghĩ là nhân viên khách sạn nào ở Philippines cũng nói thế này và khách du lịch cũng nghe theo thì loại phương tiện giao thông rất phổ biến và rất thú vị này của Philippines và ngành công nghiệp sản xuất Jeepney của Philippines phải dẹp tiệm!

Cá nhân tôi thấy vé đi jeepney rẻ và luôn cố định, lái xe buộc phải có bằng lái, thông tin về các tuyến đường và số mobile của tài xế đều có trên thành xe. Tôi đã đi jeepney để dạo khắp các phố ở Manila nhiều lần, cũng từng nếm mùi gió bụi trên đường đi Pinatubo, Sagada, Batad và Banaue cùng các bạn khác, cảm giác cũng rất thú vị (mặc dù nếu đi đường núi thì rất xóc). Tôi nghĩ trên đất nước mà súng được cho phép sử dụng hợp pháp ở khắp nơi như Philippines thì không nhất thiết phải trên jeepney mà trên bất cứ phương tiện giao thông nào hay ở bất cứ chỗ nào, địa điểm nào cũng có thể bị đe dọa, nên nói là đi jeepney không an toàn chưa khách quan lắm.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,485
Bài viết
1,153,187
Members
190,103
Latest member
Penguin1
Back
Top