What's new

[Chia sẻ] Xe đạp: Bắc Kinh -- Hà Nội: Đường về nhà

Bạn hôm nay mình tìm đến là 1 girl 9x đời đầu tên Đoàn tử, đng vật vã lập nghiệp: Mở quán cà phê. Mình đã liên hệ và trò chuyện với bạn này 1 thời gian trước khi mình xuất phát, cứ cách mấy ngày bạn ấy lại hỏi bao giờ đến, hehe. 4h30 mình đã đến nơi, nơi hẹn là gần quán bạn ấy nằm ở trung tâm thương mại, cơ mà lúc đến mới phát hiện ra là chưa xin số điện thoại :(. Tìm lại bài mà bạn ấy đăng trên forum, lấy số đt và alo. Mình bảo đợi ở McDonal, "Ớ, ở đây làm gì có McDonal?". Té ra là nơi mà mình đang đứng chỉ là phân nhánh của trung tâm thương mại, tổng của nó nằm cách đó 1 đoạn nữa.
Quán nằm tít trên tầng 14, nhưng vì kị số 14, nên người ta gọi thành tầng 15A. Thú thực, vị trí này chẳng ai ngờ là có quán cà phê ở đây, vì các kiot ko phải phân thành dãy nối tiếp nhau, mà rõ rang đây là kiểu phân bố theo dạng office, kín cổng, cao tường, và tách biệt nhau, tầng này chỉ có mỗi 1 hàng quần áo, quán của bạn ấy, 1 cái phòng tập nhảy và 1 studio. Được cái quán nhìn ấm cúng, view đẹp và nhạc cũng hay

Tế Xương là thành phố ko được ưa co lắm trong lịch sử, vì ngày xưa Tào Tháo đóng đinh ở đây âm mưu lật đổ hoàng đế..nghe bảo mộ Tản Đà cũng ở đây. Đấy là mình nghe 1 bạn ở trong quán nói thế.
Nghe Đoàn Tử nói bạn ấy trước đây cũng đã đi làm đàng hoàng, làm về BDS, nhưng sau đó có hứng thú với cà phê nên quyết định chung vốn mở 1 cái. Mình nói cho bạn ấy nghe về cà phê phin VN, chỉ tiếc là ko có phin vs cả sữa đặc để thực hành. Người TQ thường chỉ biết đến cà phê G7, mà nhìn chung, ai cũng thích hương vị đó.
Quán mở cửa đến tận 12h đêm, nhưng hôm nay có 2 vị khách muộn, thế nên 1h bạn ấy mới đóng cửa, chuẩn bị về nhà ngủ. Nói thật là mệt, muốn tắm, đi ngủ, nhưng vó vẻ đường từ quán về nhà bạn ấy ko gần chút nào. Bạn ấy ở với Bố MẸ và em trai, ở khu phía Tây, mà có thể gọi là gần ngoại thành, giờ này người nhà bạn ấy đã ngủ, và tất nhiên, ko hề biết đến sự hiện diện của mình. Đường khuya, gió buốt, 1 đạp điện 1 xe đạp, hơn 30p sau mới đến khu nhà bạn ấy. Rón rén bước vào. Hôm nay có mệt thế nào cũng phải tắm, ngủ 1 giấc, ngày mai nghỉ ngơi, mang xe đi bảo dưỡng.
 
Giờ đã về đến Liễu Châu Quảng Tây, còn cách Hữu Nghị Quan 500km, 23 sẽ nhập cảnh, 24 sẽ về đến HN, có lẽ đợi đến nhà sẽ hoàn thành nốt....thế là tròn 1 tháng ạ :)
 
Bài viết của em có sức kích động thật mãnh liệt. Đọc xong hôm thứ sáu là thứ 7 anh làm ngay chuyến Vũng Tàu, chủ nhật quay về, đến hôm nay vẫn còn nhức mỏi toàn thân. Nhìn em mà nhục quá, hehe!!!
 
Bài viết của em có sức kích động thật mãnh liệt. Đọc xong hôm thứ sáu là thứ 7 anh làm ngay chuyến Vũng Tàu, chủ nhật quay về, đến hôm nay vẫn còn nhức mỏi toàn thân. Nhìn em mà nhục quá, hehe!!!

Thế làm thêm vòng nữa cho nó nuột anh ơi :v
 
Mình đã cập bến Hà Nội tối qua, kết thúc chuyến hồi hương 28 ngày, vs 3396km.
Đầu tiên, mình thực sự rất cảm ơn sự động viên và ủng hộ của mọi người, đó là động lực tinh thần ko hề nhỏ vs mình trong chuyến đi này. Có quá nhiều chuyện để kể, và nếu các bạn muốn nghe, mình xin tiếp tục chia sẻ.
 
Day 8: 2/1 : Nghỉ ngơi, bảo dưỡng xe, lượn lờ
Tiêu: 44 tệ
Tối qua dù rất mệt, nhưng vẫn nói chuyện với Đoàn Tử đến rất khuya,1-2h gì đó, có vẻ bạn ấy cũng là 1 cú đêm, hoặc đơn giản vì muốn tâm sự. Lý do bạn ấy mở quán là 1 lần tình cờ, khi ấy Đoàn Tử cùng vài người bạn tụ tập tán gẫu ở 1 quán cà phê nhỏ, mọi người đều rất thích không gian đó, và còn bàn đến chuyện chung vốn mở 1 quán tương tự như thế làm nơi gặp gỡ của nhóm. Bẵng đi 1 thời gian, khi mà những ngươi bạn kia đều bận với những dự định riêng, và có thế còn ko nhớ đến lời nói hôm trước, thì ĐT vẫn cứ mãi ôm dự định này. Cho đến khi chỉ còn lại 1 mình, bạn ấy vẫn ko từ bỏ, thậm chí còn đưa ra quyết định táo bạo hơn : nghỉ việc và đi học pha chế cà phê. Quyết định này tất nhiên vấp phải sự phản đối quyết liệt của Bố bạn ấy, và ông khẳng định, sẽ ko chi cho bạn ấy 1 đồng nào nếu bạn ấy cứ khăng khăng chọn con đường đó. Bạn ấy 1 mình đến Vũ Hán học pha chế, ngày ngày ngủ ở sofa của quán, mỗi bữa chỉ ăn 3,5 tệ 1 bát mì khô (một món ăn sáng khá nổi tiếng ở Vũ Hán). Sau đó, bạn ấy vay tiền bạn bè, chung vốn vơii cô giáo dậy khiêu vũ để mở quán, cách đây 2 tháng, quán bắt đầu khai trương. Có thể thấy 2 ngưồi đặt rất nhiều công sức hi vọng vào đây, tự trang trí, tự sắm sửa, tự mày mò, tất cả chỉ dựa vào cảm nhận của bản thân và 1 cái gì đó có thể gọi là đam mê.
Quán đi vào hoạt động, khách không nhiều, do mới mở, và do người TQ ít có văn hóa cà phê, nhất là ở đây, 1 nơi ko phải THượng Hải, BK hay Thẩm Quyến. Người bạn cùng hợp tác với bạn ấy gần đây có dấu hiệu chán nản, chị ấy ko đến quán, ko nghe máy, thậm chí ko trả lời tin nhắn, tạm coi là mất tích. Đoàn tử vẫn ngày ngày đến quán, đều đặn 11h trưa đến 12h tối. Bạn ấy muốn mình cho bạn ấy 1 lời khuyên, mình chỉ có thể nói :"Nếu bạn bỏ cuộc thì sẽ rất khó để bắt đầu lại". Thật sự thì mình cũng ko biết nếu là bạn ấy mình sẽ làm như thế nào, nhưng có một điều, mình cảm nhận được sự kiên trì, cái ý chí quyết ko bỏ cuộc của bạn ấy. Điều này thực sự khiến mình ngạc nhiên, bởi bạn ấy đứng trước sự phản đối của Bố, bị bỏ rơi bởi chính người hợp tác vs mình, một mình đối diện với sự bế tắc của quán, một ngày cũng chỉ có 2-3 lượt khách, tiền nhà mỗi tháng 1500 tệ( 5 triệu VND), tháng 2 tới phải đóng tiếp 1 năm tiền nhà...Quá nhiều rắc rối về cả tiền bạc và tinh thần bủa vây quanh 1 cô gái cũng chỉ sn 90 như mình. Thực sự ko biết diễn tả thế nào, rất muốn giúp bạn ấy 1 việc j đó, nhưng cũng ko biết làm gì, cũng rất muốn khích lệ bạn ấy, nhưng lại ko biết nói ra sao.
Mình vẫn nhớ câu nói hôm đó của bạn ấy: "Tết này tớ vẫn trông quán, có kiếm thêm 1 tệ tớ cũng kiếm, tháng 2 là phải nộp tiền nhà rồi..."
 
Mà mình cũng bó chiếu vs mình luôn, ngủ 1 mạch đến tận 11h trưa, đến nỗi Đoàn Tử ko dám gọi, sợ mình mệt. Mà đúng là mệt thật, và cũng bởi, giường quá ấm áp vs quyến rũ. À mà nói thêm, nhà bạn ấy nằm ở khu biệt thự phía gần ngoại ô, tối qua về muộn nên ko để ý, h mới thấy đúng là phải gọi biệt thự thật, nhà rộng cỡ gần 200m2, nội thất toàn là gỗ, cái phòng của bạn ý, gấp đôi cái phòng trọ 20m2 trước đây của mình ở Mỹ Đình, haizz.
Bạn ấy cũng chỉ kịp trò chuyện vs mẹ mấy câu đã chuẩn bị thay đồ ra trông quán. Mình ló mặt ra chào hỏi cô ấy 1 câu trc khi đi, mà khổ, cô ấy lại cứ nói tiếng Tế Xương với mình, làm mình cứ "dạ" với "vâng ạ" mãi. Thì mình cũng chỉ đoán nội dung thôi, chứ ko nghe được hết lời cô ấy nói.
Đoàn Tử đưa mình đến cửa hàng của Giant rồi mới ra quán, mình tự đi bảo dưỡng rồi lượn lờ chút. Chuỗi hệ thống của Giant đều là bảo dưỡng miễn phí, nhưng đấy chỉ là lý thuyết, trên thực tế, mình nhờ chú ấy làm cái gì thì chú ấy làm thế, ko thì đưa đồ mình tự nghịch. Thì cũng nhờ chú ấy chỉnh lại cho cái phanh và hệ thống biến tốc, xoay cái tuốc lơ vít vài cái, thế là xong??? Mượn găng tay, tự làm sạch xích xe và tra dầu, xem lại ốc cái gácbaga đằng sau, bơm hơi xe v.v...tạm ổn.
Hôm qua bạn ấy có giới thiệu 1 loại mì ở đây, bảo mình đi ăn thử, mì làm thủ công, nguyên liệu từ bột mì, trang trí thêm vài miếng thịt bò.

Nghe cái chú bên cạnh ngồi ăn, cứ sì soạp, sợi mì cứ gọi là vút 1 cái từ bát mà tọt vào trong họng...aizz, phải nói thói quen ăn uống của ngươi TQ mình ko mê được, ẩm thực TQ rất ok, đẹp mắt và đa dạng, nhưng người ta ăn, cứ cắm mặt vào bát, mà âm thanh thì rất chi là sống động. Không phải là chê hay khó tính, mà chỉ là thấy hơi sỉ nhục ẩm thực tí :(
 
woww, vậy là chị đã về đến VN rùi ah? thích thật. 28 ngày, 3396km, quả là những con số ấn tượng
Chúc mừng chị!! Sao ko có báo nào đưa tin nhỉ? (NT)
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,485
Bài viết
1,153,187
Members
190,103
Latest member
Penguin1
Back
Top